*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đoạn video Sân Mộc đánh tan học viện Lệ Tư điên cuồng lan truyền trên tinh võng, gián tiếp làm cho giáo quan môn chiến đấu
(đấu vật, đối kháng) Lôi Minh không dám để ai cùng tổ với Sân Mộc. Sân Mộc vui mừng khi được thong dong, với hắn mà nói vất vả nhất không phải mỗi ngày đều phải nghe một số chương trình học khó hiểu, mà là tổ đội đối luyện cùng mấy viện sinh chưa vượt qua được tiêu chuẩn này, xuống tay nhẹ thì không ổn, đem người đánh cho tàn lại càng phiền toái.
Sân Mộc ngồi trong khu nghỉ ngơi của sân huấn luyện xem viện sinh tổ đội đối luyện, đối với Sân Mộc gai góc mềm cứng đều không ăn này, giáo quan Lôi đã học được cách xem như không thấy.
Tiêu Lâm Du đi tới ngồi xuống cạnh Sân Mộc. "Trốn học mãi không tốt."
Sân Mộc gối đầu dựa vào lan can, cũng không bất ngờ khi Tiêu Lâm Du đi tới. "Phỏng chừng bị dọa rồi." Sân Mộc hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Video ta cũng xem, ngươi đấu vật rất lợi hại." Tiêu Lâm Du nhìn viện sinh tập luyện nói.
Sân Mộc vuốt cằm suy tư "Bọn họ sẽ còn đến chứ?"
"Học viện Lệ Tư khıêυ khí©h trước, là bọn họ chịu thua không nổi, thiệt thòi lần này bọn họ đã chịu yên ổn."
"Thật không thú vị." Sân Mộc bĩu môi.
Tiêu Lâm Du nhìn sườn mặt Sân Mộc, dường như có cảm xúc nói "Ngươi có phong thái của Viên nguyên soái năm đó ở trường."
"Thật sao?" Nhắc tới Viên Úc Thần, Sân Mộc lên chút tinh thần.
"Trên Tinh Võng rất nhiều người nói, có lẽ học viện quân sự đệ nhất Liên Bang lại cho ra một nguyên soái."
"Nhưng ta không có hứng thú làm nguyên soái." Nguyên soái có một Úc Thần là đủ. Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Sân Mộc quay đầu nhìn Tiêu Lâm Du "Nghe nói ngươi muốn vào quân đội."
"An bài rất nhanh sẽ được đưa xuống."
"Có mục tiêu nào không?"
"Nếu có thể lựa chọn đương nhiên sẽ là Cửu Quân, nhưng Cửu Quân rất ít khi thu nhận lính học viên." Nhắc tới Cửu Quân, ngữ khí Tiêu Lâm Du hiếm khi cao hơn.
"Thần thoại Cửu Quân cũng là đúc ra, sao không ai nhớ chín đoàn Kiếm Phong lúc trước." Sân Mộc thật sự không hiểu được sự sùng bái với Cửu Quân của những nhân loại này. "Không thể vượt qua nó sao?"
Tiêu Lâm Du có chút kinh ngạc, Sân Mộc tiếp tục nói "Trước Cửu Quân có Thập Thất Quân, sẽ có ngày Cửu Quân cũng trở thành lịch sử hồi ức. Nếu là ta, ta sẽ đúc ra thần thoại mới."
"Trở thành vĩ nhân, kỳ thật chỉ cần một cái kỳ tích nho nhỏ."
Thời gian Sân Mộc kết thúc bài canh gà, lớp chiến đấu của Lôi giáo quan cũng tan học, Sân Mộc lười biếng chuẩn bị đi tập hợp. Tiêu Lâm Du gọi lại Sân Mộc "Tinh tế săn thú gặp lại."
Sân Mộc dựng thẳng ngón cái, trong mắt kiêu ngạo không ai bì nổi. ".1!"
Nhìn chằm chằm theo bóng Sân Mộc, Tiêu Lâm Du đột nhiên cảm thấy buồn cười, mình đúng là bệnh không nhẹ, thế mà cảm thấy trên người thiếu niên này có bóng dáng của Viên nguyên soái.
Kết thúc tiết chiến đấu của Lôi giáo quan, Sân Mộc chuẩn bị trở lại túc khu ngủ thêm một giấc. Đi bộ trong học viện, xa xa Sân Mộc nhìn thấy Trác Kỳ Bảo đang cùng một nữ nhân mặc quân trang nói gì đó, cảm thấy nữ nhân hình như quen mắt, Sân Mộc cẩn thận suy nghĩ rồi mới nhớ ra, nữ nhân này không phải là tỷ tỷ của Trác Kỳ Bảo - Trác Lâm Anh sao?
Trong toàn quân diễn tập hai người đã có giao thủ, là một nữ nhân lợi hại, lúc ấy mình thiếu chút nữa đã nằm trong tay nàng.
Dường như nhận giác được tầm mắt Sân Mộc, Trác Lâm Anh ngẩng đầu nhìn lại, hiển nhiên Trác Lâm Anh còn nhớ Sân Mộc, lúc nhìn thấy Sân Mộc mày không khỏi nhíu lại.
"Sân Mộc!!" Trác Kỳ Bảo vẫy tay hô to, chỉ Trác Lâm Anh giới thiệu. "Đây là tỷ của ta!!"
Sân Mộc gật đầu tỏ ý, tiến về phía trước không có ý định nhiều lời, tiếp tục đi đến hướng túc khu.
"Bằng hữu ngươi?" Trác Lâm Anh hỏi.
"Sân Mộc, ngươi biết sao." Trác Kỳ Bảo cười nói. "Tính khí hắn là như vậy, kỳ thật không ác ý gì cả."
Nàng đương nhiên nhận biết, hơn nữa ấn tượng còn khắc rất sâu. Toàn quân diễn tập phần lớn đều nói về gia hỏa này, tuy rằng không biết vì sao Viên Úc Thần lại tốt bụng không tính toán, nhưng người từ trước đến nay luôn hiếu thắng như nàng vẫn cảm thấy không chốn dung thân chẳng dám ngóc đầu.
Thời điểm Sân Mộc chuẩn bị đi vào túc khu, đột nhiên có cảnh vệ trí năng đi tới. "Học viên Sân Mộc, có lễ vật của ngươi."
Nhìn bó hoa tươi cỡ lớn trong tay cảnh vệ, mắt Sân Mộc lóe lên tia kỳ quái. "Ai đưa?"
"Không thể theo dõi nguồn thông tin, học viên Sân Mộc vui lòng tiếp nhận tin tức nhận được."
Trong ánh nhìn bát quái từ bốn phía Sân Mộc tiếp nhận bó hoa, trên cánh hoa tươi còn lưu bọt nước trong suốt, có vẻ mới được cắt xuống không lâu.
Tiến vào túc khu ngăn trở tầm mắt bên ngoài, Sân Mộc trở về phòng vẻ mặt lập tức lạnh xuống, không chút thương tiếc đem hoa ném xuống đất.
"Hoa hồng đen, tình yêu tuyệt vọng đẫm máu, bị thế giới bóng tối nguyền rủa. Là ai cả gan dám khıêυ khí©h hắn như vậy!"
Nhìn hoa hồng đen trên mặt đất, Sân Mộc khom lưng từ trong bó hoa móc ra một chiếc hộp tinh xảo, hộp bị mở ra, bên trong là một viên tinh hạch màu đỏ mỹ lệ. Sắc đỏ mị hoặc yêu kiều như máu, kết hợp với hoa hồng đen lạnh lùng hắc ám, chẳng hiểu sao làm người lạnh cả sống lưng.
Sân Mộc thắt chặt đồng tử, tay nắm tinh hạch càng thêm dùng sức.
Là ai, theo dõi hắn?
Sân Mộc nhìn chằm chằm hoa hồng đen trên bàn thật lâu, thẳng đến khi bên ngoài truyền vang lên đập cửa, Sân Mộc mới thu đi cảm xúc trong mắt đứng dậy mở cửa.
"Sân Mộc, ngươi gọi ta tới có chuyện gì?" Bách An Ngưng theo Sân Mộc vào nhà hỏi.
Sân Mộc để Bách An Ngưng ngồi xuống, giơ tay ý bảo hoa hồng đen trên bàn. Bách An Ngưng thò người ra nhìn xuống, có chút không thích mùi hương ngọt ngào kia. "Đây là hoa gì? Rất đặc biệt."
"Ngươi không biết?" Sân Mộc cảm thấy ngoài ý muốn.
Bách An Ngưng lắc đầu "Là chủng loại mới sao?"
Mắt Sân Mộc trầm xuống, hoa hồng đen, loài hoa gϊếŧ người sau tận thế, gai độc bén nhọn, tâm hoa ăn thịt người, còn có mùi hương gây tê thần kinh.
Tuy rằng bó hoa này đã được xử lý qua, nhưng nó thật sự là hoa hồng gϊếŧ người sau khi biến dị.
"Ngươi xác định không biết loại hoa này?" Sân Mộc lập lại xác định.
Bách An Ngưng cúi đầu cười. "Không phải ngươi nói ta là cơ sở dữ liệu di động ư? Ta thực sự không có ký ức về loại hoa này."
Trong mắt Sân Mộc hiện lên quỷ dị khó lường. "Đây là lễ vật ta vừa nhận được."
Bách An Ngưng không nói lời nào, Sân Mộc ở học viện phi thường được hoan nghênh, mỗi ngày đều nhận được lễ vật, Bách An Ngưng cũng không gì có kinh ngạc.
"Hoa hồng đen, ngụ ý tình yêu tuyệt vọng và đẫm máu, là hoa của cái chết."
Biểu tình Bách An Ngưng lập tức đại biến, kích động đứng lên, hô hấp có chút dồn dập. "Có người muốn gϊếŧ ngươi?"
"Giúp ta tra nơi bắt nguồn của hoa hồng đen."
"Có thể!" Bách An Ngưng gật đầu, không khỏi phân trần mở máy tính tùy thân bắt đầu làm việc.
Sân Mộc yên lặng bỏ hoa hồng đen nở rộ vào đông lạnh, mơ hồ cảm thấy dường như có thứ gì đó trong bóng đêm đang lặng lẽ sinh trưởng, chậm rãi vây quanh trói lấy mình.
Dưới ánh trăng, nam nhân đứng trước cửa ngôi nhà cổ sâu trong rừng rậm, đại môn bằng gỗ đỏ sặc sỡ không thích hợp với tây trang màu trắng hoa lệ trên người nam nhân.
Thiếu niên mang theo con quạ từ xa đi tới, nhìn đại môn đóng chặt cười nhạo. "Đã mấy trăm năm, còn định ngủ tiếp?"
"Tứ Á, mở cửa." Nam nhân lui về phía sau hai bước, âm thanh ôn nhu lại khiến người không rét mà run.
Thiếu niên dưới tay cuốn lên sương đen, như thể một con hung thú dữ tợn với răng nanh rít gào vọt đến cánh cửa gỗ đang đóng chặt. Không gian màu xanh băng phập phập phồng phồng, cách ly dưới sương mù đen.
"Gia Long thật đáng ghét." Tứ Á cử động bàn tay bị thương, bất mãn đẩy cửa đi vào.
Hai người xuyên qua đình viện cổ hương cổ sắc, dừng lại bên ngoài một căn phòng có hoa hồng nở rộ, Tứ Á dẫn đầu tiến vào phòng. "Gia Long, ta cùng Võ Nguyệt tới."
Trong phòng trống rỗng chỉ có một khối quan tài màu đen, Tứ Á đi đến cạnh quan tài gõ vài cái. "Gia Long, rời giường."
Đầu ngón tay Võ Nguyệt quanh quẩn khí đen, ưu nhã nhìn quan tài tựa hồ đang suy xét nên xuống tay như thế nào. "Gia Long, ta không ngại để ngươi vĩnh viễn yên giấc."
"Ta ngại." Ám môn mở ra, Gia Long trần trụi nửa thân trên đi ra.
"Gia Long ngươi ngủ dậy rồi." Tứ Á cười ngây thơ đáng yêu. "Ta tưởng ngươi còn đang ngủ."
Làm lơ Tứ Á non mịn, Gia Long xốc nắp quan tài lên lấy quần áo, không coi ai ra gì mặc vào. Võ Nguyệt ôm cánh tay tựa vào cửa nhìn chằm chằm Gia Long "Tin tức ta truyền cho ngươi nhận được không?"
"Nhận được." Gia Long đổi xong quần áo xoay người ra khỏi phòng. "Ta đã đưa quà gặp mặt đi." Vuốt ve hoa hồng đen nở rộ trong viện, âm thanh Gia Long trầm thấp dụ hoặc.
"Đừng quá thất lễ."
"Đương nhiên sẽ không." Gia Long lãnh đạm thả hoa hồng trong tay xuống.
"Nói đến quà gặp mặt, kinh hỉ của ta cũng nên tới rồi." Tứ Á chống cằm nói.
Võ Nguyệt mỉm cười "Đừng quá hồ nháo."
"Ta có giới hạn, ta nghĩ nhất định hắn sẽ thích." Đôi mắt Tứ Á lập loè hưng phấn.
Phòng thí nghiệm hỗn loạn, tiếng cảnh báo chói tai, các thiết bị tinh vi vỡ nát đầy mặt đất, nhân viên nghiên cứu mặc y phục cách ly màu trắng chạy trốn khắp nơi. Sân Mộc biết đây là mộng, nhưng vẫn chấp nhất muốn nhìn rõ.
Ống nghiệm bị vỡ nát, chất lỏng màu lam, mọi người đều bắt đầu run rẩy, vô lực ngã trên mặt đất giãy giụa, tuyệt vọng thảm thiết kêu gọi sự giúp đỡ.
Một bóng trắng gầy gò xuất hiện trước cửa kính, hắn nhặt lên ống nghiệm bị vỡ trên mặt đất, Sân Mộc như mơ hồ nghe được tiếng hắn thở dài.
Hình ảnh đột nhiên thay đổi lần nữa, thân ảnh gầy gò vội vàng chạy trên hành lang kim loại, máu tươi lạnh lẽo nhuộm dần lên vách tường sạch sẽ, ánh đèn lúc sáng lúc tối, tiếng hô hấp nặng nề trong không gian phong bế phá lệ rõ ràng.
Chìa khóa trong tay lay động, Sân Mộc lại nhìn thấy vết bỏng nhàn nhạt hình trăng khuyết ở bụng ngón tay, mùi máu phía sau ngày càng đậm, pha lẫn cùng tiếng gầm thét của dã thú.
Chìa khóa mở ra cửa sắt, nhập vào mật mã, nghiệm chứng đồng tử cùng vân tay, thủ tục rườm rà làm người đứng xem như Sân Mộc cũng trở nên bực bội.
Thời điểm bị cánh tay huyết nhục mơ hồ phía sau trảo tới, chủ nhân của bàn tay tiến vào phòng. Hắn ngã trên mặt đất, làn da xám tro ánh tím, trong máu thịt như có gì đó đang di chuyển.
Bên tai hắn là tiếng kêu thống khổ, hắn giãy giụa bò về phía trước, bò một chút đến bên đài cao, dưới lớp kính trong suốt là một viên đá có kích cỡ như hạt đậu được bảo vệ rất tốt.
Đang nhìn viên đá trong suốt kia, Sân Mộc thoáng cái trừng to hai mắt, đó là thiên thạch mang nguồn virus!
"Không thể chạm! Không thể chạm vào......"
Sân Mộc trong lòng kêu to, chính là thân thể lại không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tay kia trèo lên cửa kính, đem thiên thạch cầm vào.
"Không!!" Sân Mộc bừng tỉnh từ trong mộng, bắt lấy gối đầu thở hồng hộc, trong mắt trợn to chứa đầy hoảng sợ.
Lại là giấc mơ kia, là ai? Bàn tay trong mơ kia rốt cuộc là của ai?
Sân Mộc run rẩy vươn tay, thất hồn lạc phách nhìn ngón tay trắng nõn gầy gò, bụng ngón tay cũng không vết bỏng hình trăng khuyết như trong mộng.
Trực giác nói cho Sân Mộc biết hắn và người trong mộng kia có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời, có lẽ người kia chính là mình, nhưng mà nói đến chứng cứ thì vết bỏng đâu?
Ngày trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước kia hắn đã làm gì? Vì sao hắn lại biến thành tang thi?
Sân Mộc cuộn tròn trên giường đem mặt vùi giữa hai chân, quá nhiều vấn đề làm đầu hắn đau như muốn vỡ.
Hoa hồng đen trên bàn trong phòng khách, ở dưới ánh trăng bắt đầu lặng lẽ khô héo.
==================
Mọi người ơi. Mình vừa lập 1 trang trên wordpress đấy. Nếu cả nhà có ai tài khoản bên đó thì follow mình nha. Sau này mình cũng sẽ đăng truyện trên đấy luôn. Địa chỉ này 👇
https://iamchip779com.wordpress.com