🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một tảng băng sơn một kẻ mặt than, im lặng ngồi uống trà không nói gì, Sân Mộc bưng mặt nhìn hai hũ nút, hàm răng cắn cắn gối yên lặng trợn trắng mắt.
"Ta đi tìm Phàn Diệp chơi." Sân Mộc đem gối ném cho Viên Úc Thần, đứng dậy chạy về hướng phòng bếp.
Tiếp được chiếc gối Sân Mộc ném qua, Viên Úc Thần không yên tâm dặn dò. "Đừng gây rối."
Ôn Hạo buông ly tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn Viên Úc Thần. "Xem ra nguyên soái thật sự rất thích đứa nhỏ này."
"Lam Á tinh xảy ra vấn đề gì." Viên Úc Thần thay đổi khí thế.
"Có một trò chơi điên truyền lên Tinh Võng." Ôn Hạo lấy máy tính gõ ra một cái giao diện đưa cho Viên Úc Thần. "Hành trình tận thế."
Sân Mộc chạy đến phòng bếp, ghé vào cửa nhìn Phàn Diệp nấu cơm, thấy động tác thành thạo của Phàn Diệp, Sân Mộc cảm thấy ngạc nhiên. "Ta cho rằng tay ngươi chỉ biết cầm súng."
"Ta xuất thân từ hậu cần." Phàn Diệp bưng một khay bánh nhỏ đặt lên bàn, duỗi tay tiếp đón Sân Mộc ngồi xuống ăn. "Ngồi ở chỗ này đừng chạy loạn."
"Ngươi ngày thường trừ bỏ bảo hộ an toàn cho Úc Thần, còn phải một ngày ba bữa chiếu cố y sao?" Sân Mộc cảm thấy Phàn Diệp có điểm đáng thương. "Thật vất vả."
Tựa hồ bị Sân Mộc chọc cười, Phàn Diệp nhịn không được vỗ vỗ đầu Sân Mộc. "Vậy ngươi liền đi nói với nguyên soái, làm y tăng tiền lương cho ta."
"Hai phần công tác thì phải lấy hai phần tiền lương!" Sân Mộc ủng hộ Phàn Diệp, hai người nhanh chóng đạt thành mặt trận thống nhất.
Biết tính cách của Sân Mộc rõ ràng, sợ Sân Mộc thật sự chạy tới nói chuyện tăng tiền lương cùng Viên Úc Thần, Phàn Diệp chỉ đành nhanh chóng kết thúc đề tài này. "Nguyên soái và Ôn tiến sĩ nói chuyện gì?"
"Ngươi cảm thấy hai kẻ có chướng ngại giao tiếp thời kì cuối có thể nói được cái gì?"
Ngẫm lại tính cách Viên Úc Thần và Ôn Hạo, Phàn Diệp tán đồng gật đầu. Sân Mộc nuốt xuống miếng bánh trong miệng tiếp tục nói "Ta ở đó bọn họ không được tự nhiên, ta đi để lại thế giới hai người cho bọn họ."
Phàn Diệp nghe, đem cái muỗng gõ lên đầu Sân Mộc. "Đừng nói hươu nói vượn, để nguyên soái nghe được lại giận ngươi."
Sân Mộc ôm đầu không biết nghĩ đến cái gì cười trộm. "Bọn họ có thể ở cạnh nhau đến thiên hoang địa lão*, cứ hai mắt nhìn nhau chẳng nói nên lời."
*Thiên hoang địa lão: Trời đất già đi, hoang tàn
Không hiểu ý tứ trong lời nói Sân Mộc, lại có thể nhìn ra Sân Mộc không đem Ôn Hạo để trong lòng, Phàn Diệp thở dài. "Thật không biết nguyên soái có cần hay không một quyển sổ hướng dẫn cuộc sống hoang dã."
"Đánh không lại ta đều không phải mối đe dọa, ngươi xem cái thân thể yếu ớt tay chân gầy guộc kia của Ôn Hạo." Sân Mộc ngạo kiều.
"Ngươi cũng cần phải tẩm bổ." Phàn Diệp thu lại cái khay trống rỗng trước mặt Sân Mộc thay vào đó cái bánh quy.
"Nhưng sức bùng nổ của ta rất tốt a!" Sân Mộc vỗ vỗ bộ ngực không có mấy lạng thịt.
Phàn Diệp nhịn không được cười ra tiếng. "Lời này ngươi cũng đừng để cho Ôn tiến sĩ nghe được."
"Đây là địa bàn của ta, hắn không dám động thủ."
Sân Mộc theo sau Phàn Diệp bưng cơm ra, Ôn Hạo không biết đã đi từ khi nào rồi, chỉ còn Viên Úc Thần nhíu mày ngồi trên sô pha không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Nguyên soái, Ôn tiến sĩ đi rồi?" Phàn Diệp hỏi.
"Ân." Viên Úc Thần đứng dậy đi đến đón lấy cái mâm trong tay Sân Mộc.
Sân Mộc đi theo phía sau Viên Úc Thần bĩu môi. "Vốn cũng không có làm cơm cho hắn."
Phàn Diệp buồn cười "Ngươi không phải nói đánh không lại ngươi đều không có lực uy hϊếp sao?"
"Hắn là người của viện nghiên cứu, viện nghiên cứu đều không phải người tốt." Trong mắt Sân Mộc tràn ngập phản cảm.
Viên Úc Thần ngồi xuống kéo vị trí bên cạnh bảo Sân Mộc. "Lại đây ăn cơm."
Thấy thần sắc Viên Úc Thần tựa hồ không đúng, tâm tình tốt đẹp của Phàn Diệp cũng thu lại vài phần. "Nguyên soái, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải chuyện đại sự gì."
Phàn Diệp nhìn Sân Mộc mơ hồ hiểu ra cái gì, nhanh chóng liễm đi cảm xúc trong mắt. "Ta đi làm chè, Sân thiếu ăn nhiều chút."
Bưng chén Viên Úc Thần múc cho mình, nhìn Sân Mộc ngoan ngoãn ăn canh, đáy mắt tối tăm của Viên Úc Thần tản đi không ít. "Cơm nước xong về phòng tự mình chơi."
"Không phải anh nói cùng chơi trò chơi với ta sao?"
"Có chút công việc cần ta xử lí, ngày mai lại bồi em."
Một ngụm uống cạn chén canh, Sân Mộc cười như không cười lau miệng. "Có đôi khi thật hối hận."
Một câu nói rất không rõ ràng, Sân Mộc đem chén đưa cho Viên Úc Thần tiếp tục múc. "Anh nên nghỉ ngơi sớm một chút, nếu anh không có tinh thần ta cũng không để anh bồi ta ra ngoài."
"Được." Viên Úc Thần cười gật đầu.
Cơm nước xong xuôi Sân Mộc ôm gối lên lầu, nhìn bóng dáng cô đơn của tiểu hài tử Phàn Diệp có chút lo lắng. "Nguyên soái, Sân thiếu hy vọng ngài bồi hắn."
"Ta biết." Y cũng muốn bồi tiểu hài tử, nhưng nếu chuyện này xử lý không tốt, khẳng định sẽ gây hại đến tiểu hài tử, đây là điều y tuyệt đối không cho phép.
Nhìn biểu tình ngưng trọng của Viên Úc Thần, thần sắc Phàn Diệp cũng trở nên căng chặt. "Nguyên soái, rốt cuộc Lam Á tinh xảy ra chuyện gì?"
"Trò chơi "Hành trình tận thế" bị lộ, đã kinh động đến nguyên thủ phái tổ điều tra Liên Bang đi tra xét."
"Kia Sân thiếu hắn!" Phàn Diệp vội vàng.
"Trọng Lân xử lý rất tốt, có thể tạm thời đè áp trước." Viên Úc Thần nhíu chặt chân mày. "Trọng Lân hy vọng ta quay về ra mặt giải quyết chuyện này."
"Nhưng nguyên soái đáp ứng với Sân thiếu......" Phàn Diệp lo lắng.
Viên Úc Thần nhíu mày nhìn phòng Sân Mộc trên lầu không nói, Phàn Diệp vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng do dự nói "Không bằng nói với Sân thiếu một chút?"
"Tinh cầu số 3 là nơi Tiểu Mộc vẫn luôn muốn đi đến, ta đã đáp ứng thì phải bồi em ấy."
"Nhưng Lam Á Tinh bên kia......" Phàn Diệp thầm giận. "Rốt cuộc là ai tiết lộ trò chơi!"
"Trò chơi bị lộ là khẳng định, nhưng phát sinh trong thời gian này thì có điểm không bình thường."
"Nguyên soái định làm thế nào?"
Viên Úc Thần trầm tư hồi lâu, đáy mắt dần dần trầm xuống. "Đem chuyện này, toàn bộ đặt lên người ta!"
"Nguyên soái!"
Sân Mộc lặng lẽ rời khỏi cạnh cửa, bên tai là dư âm lời nói của Viên Úc Thần, hắn chế tác trò chơi "Tận thế" chỉ nghĩ muốn trợ giúp mấy tiểu bằng hữu tốt tu luyện, lại không nghĩ rằng sẽ tạo ra phiền toái lớn như vậy.
Sân Mộc sờ soạng đi đến cạnh cửa sổ dựa vào tường ngồi xổm xuống, ngốc ngốc cúi đầu trầm mặc nhìn sàn nhà. Hắn thật sự nghĩ không ra lý do, vì cái gì một trò chơi cũng tạo ra động tĩnh lớn như vậy với những nhân loại này.
Sân Mộc không biết chuyện này sẽ có hậu quả gì, nhưng có thể khiến Viên Úc Thần nghiêm túc như vậy, khẳng định là có rất nhiều phiền toái.
Viên Úc Thần nói muốn ôm trách nhiệm vào người, Sân Mộc cảm động Viên Úc Thần đối tốt với hắn, cũng lo lắng Viên Úc Thần có thể hay không vì vậy mà chịu uy hϊếp và thương tổn gì đó.
Yên lặng ngẩng đầu nhìn hoa Vân Vụ trăm dặm ngoài cửa sổ, gương mặt không cảm xúc của Sân Mộc hiện lên một tia sát ý. Nếu Viên Úc Thần có nửa phần tổn thương, hắn nhất định sẽ bắt toàn bộ nhân loại chôn cùng.
Sân Mộc đã làm tốt chuẩn bị quay về Lam Á tinh, lại không nghĩ tới sang ngày thứ hai Viên Úc Thần vẫn chưa nói.
Thấy Sân Mộc cơm nước xong, Viên Úc Thần cầm áo khoác Sân Mộc đi tới. "Tiểu Mộc, hôm nay muốn đi chỗ nào chơi?"
Nhìn biểu tình không chút khác thường của Viên Úc Thần, Sân Mộc chỉ cảm thấy ngực nóng lên, xúc động chạy tới bổ nhào vào người Viên Úc Thần, gắt gao ôm y.
Vững vàng tiếp được tiểu hài tử như đạn pháo nhỏ, Viên Úc Thần có chút kinh ngạc, ánh mắt đảo qua Phàn Diệp, Phàn Diệp buông tay tỏ vẻ vô tội.
"Tiểu Mộc? Làm sao vậy?" Viên Úc Thần sờ sờ đầu Sân Mộc hỏi.
Sân Mộc đem mặt chôn trong ngực Viên Úc Thần rầu rĩ lắc đầu, cổ họng đè nén nghẹn ngào, vào lúc Viên Úc Thần còn ngạc nhiên thì nhón chân hôn lên miệng y.
Phàn Diệp đứng bên cạnh trừng mắt, theo phản xạ xoay người, đầu óc trống rỗng, cất bước chạy ra khỏi chốn thị phi này.
Viên Úc Thần đầu tiên là kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần nhìn đến dáng vẻ vụng về của tiểu hài tử, rất bất đắc dĩ cong lưng cẩn thận ôm lấy cơ thể tiểu hài tử, ôn nhu làm sâu nụ hôn.
Nụ hôn này hẳn là lần hôn kịch liệt nhất từ khi hai người quen nhau đến giờ, Sân Mộc chật vật oa trong ngực Viên Úc Thần, trên mặt bị thiêu nóng rát.
Vuốt ve đôi môi lạnh băng không có độ ấm người sống của tiểu hài tử, đôi mắt lạnh lẽo của Viên Úc Thần cơ hồ đều dịu thành nước. "Tiểu Mộc, cũng đã biết?" Trừ bỏ chuyện này, Viên Úc Thần nghĩ không ra nguyên nhân nào khác có thể kích động tiểu tang thi của y như vậy.
"Ta không nghe lén, là các ngươi nói quá lớn tiếng." Sân Mộc nhỏ giọng thì thầm.
Viên Úc Thần thở dài, dịu dàng ôm lấy Sân Mộc lần nữa. "Đừng lo lắng, ta có thể xử lý tốt."
"Anh đừng ôm lấy người ta, ta không sợ."
"Này không phải vấn đề em sợ hay không." Biết lợi và hại khi không cùng Sân Mộc nói rõ ràng, Viên Úc Thần chỉ có thể đổi cách nói đơn giản nhất. "Thân phận của em một khi bị lộ, Tiểu Mộc em biết sẽ phát sinh chuyện gì chứ?"
Thần sắc Sân Mộc lập tức căng thẳng. "Nhân loại sẽ gϊếŧ ta."
Viên Úc Thần gắt gao nắm tay Sân Mộc kiên định bảo đảm. "Ta nhất định sẽ bảo hộ em, em là người yêu của ta."
Sân Mộc cúi đầu xuống, dường như ngượng ngùng với tình cảm ôn nhu chân thành của Viên Úc Thần. Bị Viên Úc Thần nhìn đến hai tai phát nóng, Sân Mộc khó chịu lên án. "Anh dùng sức quá mạnh, hôn đến miệng ta đều đau!!"
Viên Úc Thần sửng sốt nửa ngày, nhìn bộ dạng tiểu ngạo kiều của Sân Mộc, nhịn không được cất tiếng cười to.
"Không cho cười!!" Tiểu tang thi lập tức tạc mao.
Phàn Diệp không nhà để về lưu lạc bên ngoài, thân thể cao lớn đĩnh bạt, quân trang màu đen thẳng tắp, ngũ quan phóng khoáng kiên nghị, ngây ngốc nhìn hoa Vân Vụ bay đầy trời, nhìn thế nào cũng thấy không khoẻ.
Phàn Diệp vò đầu do dự có nên quay về hay không, nếu hai người còn chưa hôn xong thì làm sao bây giờ?
(Khổ thân vυ" em quá... đã lo ăn lo uống cho chúng nó còn bị chúng nó làm mù mắt chó)"Bị đuổi ra ngoài?" Âm thanh dễ nghe của Ôn Hạo từ sau truyền đến.
Phàn Diệp xoay người đυ.ng phải thân áo blouse trắng của Ôn Hạo, như phản xạ có điều kiện đứng thẳng cúi chào. "Ôn tiến sĩ!"
Ôn Hạo đánh giá nhìn Phàn Diệp "Sao lại không trở về."
"Cái này......" Phàn Diệp xấu hổ vuốt vuốt mũi, nửa ngày mới thốt ra ba chữ "Không thích hợp."
Ôn Hạo hiểu rõ gật đầu. "Đang làm mấy chuyện xấu hổ? Hài tử kia còn chưa có phát triển, nguyên soái quá nóng vội đi."
"Làm chuyện xấu hổ cái gì!?" Mặt Phàn Diệp đỏ lên, muốn biện giải cho nguyên soái nhà mình, nhưng ăn nói vụng về lại không tìm được lời phản bác.
Không muốn tiếp tục rối rắm với vấn đề này, Phàn Diệp đơn giản dời đề tài. "Tiến sĩ như thế nào lại ở chỗ này?"
"Tản bộ buổi sáng." Ôn Hạo lãnh đạm đáp, đôi mắt nhạt màu từ trên người Phàn Diệp dời đi, hai tay cắm vào túi, hờ hững rời khỏi Phàn Diệp tiếp tục đi về phía trước.
Phàn Diệp lễ phép nhường đường, đang chuẩn bị tiếp tục rối rắm vì vấn đề nên về hay không, Ôn Hạo đột nhiên dừng bước. "Hiện tại có thời gian chứ?"
Phàn Diệp ngẩn người, chần chờ gật đầu. "Có."
Ôn Hạo quay đầu nhìn Phàn Diệp, trong mắt nhiều hơn chút nghiêm túc. "Nghe nói trước kia ngươi là đầu bếp, đến nhà nấu cơm cho ta."
"???" Phàn Diệp
"Ta sẽ trả tiền lương."
"Ôn tiến sĩ." Phàn Diệp lui về sau một bước. "Ta là cảnh vệ binh của nguyên soái, cần phải thời khắc theo sát nguyên soái bảo hộ an toàn cho ngài ấy."
"Lúc này y đang ở nhà làm chuyện trái pháp luật, ta có thể đưa y lên toà án quân sự."
"Cái gì gọi là chuyện trái pháp luật?" Phàn Diệp hắc tuyến. "Còn có, ngươi xác định ngươi hiện tại không phải đang uy hϊếp?"
"Ta sẽ thông tri gia trưởng của ngươi." Ôn Hạo ý bảo. "Đi theo."
"!!!" Nhìn Ôn Hạo tự quyết định đi xa, Phàn Diệp trợn mắt há mồm.
Gã như thế nào không biết đại thiếu gia Ôn gia lại là tên vô lại như vậy a!!!