*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Các học viện cùng nhau liên hoan, một năm khó có được một lần tụ hợp lớn, các học viện tạm thời buông bỏ thành kiến tụ lại cùng nhau, trong không khí đều là tiếng cười vui vẻ của những thiếu niên hăng hái khí phách.
Sân Mộc bưng ly rượu đứng bên ngoài nhìn đám người náo nhiệt, bên kia ngọn đèn dầu sắp cạn, hắn vẫn lạnh nhạt đứng nhìn trong bóng đêm tịch mịch.
"Như thế nào không đi qua?" Tiêu Lâm Du đi tới hỏi Sân Mộc.
Sân Mộc khóe miệng cong xuống, ánh mắt u ám xoay người dựa vào thân cây nhìn chằm chằm mũi chân mình. "Quá ồn ào."
"Khó có được các học viện tụ họp cùng nhau, đều chơi đến loạn rồi."
Sân Mộc lắc lắc ly rượu không có ý kiến, Tiêu Lâm Du thả lỏng cổ áo chế phục, bắt chước Sân Mộc dựa vào thân cây đối diện hắn. "Hôm nay cảm ơn ngươi."
"Ngươi không nên cảm tạ ta." Sân Mộc ngẩng đầu nhìn hướng liên hoan, Tiêu Lâm Du theo tầm mắt Sân Mộc nhìn đến Tiêu Nghĩa Hách, sau một lúc im lặng, Tiêu Lâm Du mở miệng nói "Ta biết."
Sân Mộc cúi đầu tựa như cười. "Đệ đệ không thành tài của ngươi, rất thú vị."
"Đúng là rất thú vị" Tiêu Lâm Du nhìn theo hướng Tiêu Nghĩa Hách nhẹ giọng nói, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một tia sáng bay qua phía chân trời, Sân Mộc nhanh chóng đứng lên, tầm mắt đuổi theo tia sáng kia, trong mắt hiện lên ý cười.
Đem rượu một ngụm uống cạn, Sân Mộc nói với Tiêu Lâm Du "Ta đi xung quanh một chút, ngươi trở về đi."
Nhận lấy cái ly trống không của Sân Mộc, Tiêu Lâm Du nhíu mày dặn dò "Đừng đi quá xa, rừng rậm buổi tối rất nguy hiểm."
Sân Mộc nhanh chân đi vào trong rừng, phất tay Tiêu Lâm Du, ý bảo mình sẽ không có việc gì. Tiêu Lâm Du nhìn Sân Mộc đi xa, xoay người chuẩn bị quay về chỗ liên hoan. Tiêu Nghĩa Hách bên này cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn ngập sự khinh thường với Tiêu Lâm Du.
"Sân Mộc ca đi vào đó làm gì?" Lam Hòa bưng rượu thăm dò nhìn xung quanh. "Ban đêm trong rừng không an toàn, hẳn là chạy trốn mỹ nữ đi."
Viên Cảnh Trạch thoáng nghĩ liền đại khái đoán ra, khóe miệng giơ lên vài phần, nhưng vẫn lạnh mặt giữ lại mấy người uống rượu. "Uống rượu của các ngươi, đừng quản việc không liên quan."
"Không cần lo lắng, có vài người có thể giữ được Sân Mộc ca." Bạch Thiên Ngân ôm lấy bả vai Lam Hòa. "Uống rượu uống rượu."
Sân Mộc dẫm lên dây đằng quấn quanh trong rừng, tia sáng xẹt qua không trung soi rọi cánh rừng u ám, Sân Mộc một đường đuổi theo tia sáng đi tới.
Khi tia sáng rơi xuống, Sân Mộc đẩy ra bụi cỏ chặn đường đi đến một bờ sông, nước sông xanh thẫm phản chiếu sao trời, những con trùng lập loè ánh huỳnh quang* rung cánh bay trên mặt nước tạo nên từng vòng gợn sóng, trong nước có phải hay không nhảy ra một con cá Bướm sáng lấp lánh, làm vỡ một mảnh sao trời.
*Trùng phát quang: m định sửa lại thành đom đóm cho dễ, nhưng nghĩ thế giới này chưa chắc có từ đom đóm nên giữ nguyên luôn. Viên Úc Thần mặc quân phục màu đen đứng trên tảng đá cạnh bờ sông, quân mũ che khuất hai mắt, đôi môi mỏng lạnh, tấm lưng đĩnh bạt, phảng phất như thể một tảng đá kiên cố không cách nào phá vỡ.
Sân Mộc đi đến nhảy lên tảng đá dưới chân Viên Úc Thần, lại gần bên mặt Viên Úc Thần cười nói "Tìm được ngươi!"
Viên Úc Thần cúi đầu, khóe miệng nhẹ cong lên. "Còn sợ em lạc đường."
"Chỉ cần ngươi không chạy loạn, bất kể ngươi ở nơi nào ta cũng có thể tìm được ngươi." Sân Mộc son sắt hứa hẹn.
Nhìn chiếc áo ngắn tay trên người Sân Mộc, Viên Úc Thần cởi quân phục khoác lên vai hắn. "Bên kia thực náo nhiệt, gọi em tới bồi ta có cảm thấy buồn chán hay không."
"Ta thích ở bên cạnh ngươi." Sân Mộc kéo Viên Úc Thần ngồi xuống, không sao cả đem mũi chân đá đá mặt nước, nhìn trùng phát quang bị dọa bay đi, Sân Mộc duỗi tay muốn bắt.
Chăm chú nhìn một bên mặt Sân Mộc, trong đôi mắt lạnh lẽo của Viên Úc Thần quanh quẩn nhàn nhạt ôn nhu, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Sân Mộc, thấp giọng nói "Ta cũng vậy."
Bị độ ấm trên tay làm cho hoảng sợ, đối diện với sủng nịch trong mắt Viên Úc Thần, Sân Mộc có chút ngượng ngùng.
Biết Sân Mộc thẹn thùng, ngực Viên Úc Thần phát ra tiếng cười "Tiểu Mộc của ta thực đáng yêu."
Sân Mộc nhỏ giọng lẩm bẩm vài tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xinh đẹp, khóe mắt lại liếc nhìn Viên Úc Thần, phát họa ngũ quan rõ ràng của y, tầm mắt rơi xuống đôi mắt tĩnh lặng kia, trong lòng Sân Mộc khẽ rục rịch, không khỏi hướng đến gần Viên Úc Thần hơn chút, thử dựa vào vai Viên Úc Thần.
Bả vai đột nhiên nặng xuống làm Viên Úc Thần hơi giật mình, khựng một lát, duỗi tay ôm lấy thân thể nhỏ gầy bên cạnh.
Nước sông xanh thẫm, trùng phát quang nhảy múa, sao trời chiếu sáng màn đêm, thân ảnh hai người dựa sát vào nhau trên tảng đá cạnh bờ sông, thời gian như ngưng lại tại đây, tốt đẹp làm người không khỏi ngừng thở.
"Úc Thần." Nhìn những gợn sóng trên mặt nước, Sân Mộc nhỏ giọng nói. "Chưa từng có người ôm ta như vậy."
Viên Úc Thần mỉm cười, duỗi tay chỉ lên không trung "Đẹp không?"
"Đẹp." Nghiêm túc gật đầu.
"Thích viên nào, tôi sẽ lấy nó cho em."
Ngẩng đầu nhìn Viên Úc Thần, xác định Viên Úc Thần không nói giỡn, Sân Mộc cười rồi lần nữa dựa vào vai y. "Viên nào ta cũng không thích."
Bắt một contrùng phát quang để vào lòng bàn tay, Sân Mộc không rõ ràng nói. "Ngôi sao không sáng thì không phải là ngôi sao."
Viên Úc Thần thu lại tươi cười, cúi đầu nhìn Sân Mộc. "Sau diễn tập các học viện sẽ có ngày nghỉ, chúng ta đi ngắm hoa Vân Vụ được không."
Sân Mộc kinh hỉ. "Thật mang ta đi? Ngươi không vội công tác?"
"Không vội, bồi em."
"Được!" Sân Mộc gật đầu, trong mắt có tia sáng mà Viên Úc Thần hiếm khi nhìn thấy. "Chúng ta đi chơi."
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Sân Mộc, Viên Úc Thần tâm động, nhẹ nhàng cúi đầu hôn xuống. Sân Mộc mở to hai mắt, không biết làm sao nhìn Viên Úc Thần đột nhiên tới gần.
"Tiểu Mộc, làm ngôi sao của ta, sẽ không phải mất đi."
Trác Lâm Anh đứng trên cây nhìn bộ đội đang tập kết, Tần Diệc Đàn đi tới, ôm cánh tay đứng dưới tàng cây cùng Trác Lâm Anh nói chuyện. "Tân sinh bây giờ thật là lợi hại."
Cúi đầu nhìn Tần Diệc Đàn, Trác Lâm Anh cười nhạo. "Ngươi nên tăng thêm huấn luyện, bị viện sinh khi dễ thành như vậy, thật mất mặt."
Cũng không phản bác Trác Lâm Anh châm chọc, lông mày đẹp trai của Tần Diệc Đàn hiện lên nghi hoặc. "Nếu không phải là mộc hệ dị năng, thì khí thế dọa người kia cực kỳ giống nguyên soái."
"Bộ dáng cuồng bạo kia của ngươi vẫn không có cách nào ngăn chặn sao?" Trác Lâm Anh nhíu mày. "Cứ như vậy sẽ rất bất lợi với ngươi trong chiến đấu."
Tần Diệc Đàn thả lỏng bàn tay nhịn không được cười khổ. "Nếu ta có thể áp chế thì tốt rồi."
"Đợi khi trở về đến chỗ Lâu Linh xem đi."
"Tha ta đi." Tần Diệc Đàn nhấc tay. "Gã sẽ gϊếŧ ta."
"Ta sẽ đề nghị Lâu Linh cung cấp cho ngươi một kế hoạch huấn luyện." Vô tình bác bỏ cự tuyệt của Tần Diệc Đàn, Trác Lâm Anh nhảy xuống đi đến chỗ quân bộ. "Phải đi."
Đỡ trán bất đắc dĩ nhìn gương mặt lạnh nhạt vô tình của Trác Lâm Anh, Tần Diệc Đàn đuổi theo Trác Lâm Anh nói "Ngươi không đi nhìn tiểu đệ Bảo Nhi của ngươi?"
"Ta không nhớ là chúng ta có ngày nghỉ."
"Được rồi, coi như cái gì ta cũng chưa nói."
Một đêm cuồng hoan, thời điểm sắc trời dần sáng các học viện đã bắt đầu lục tục quay về. Cùng Viên Úc Thần tách ra, Sân Mộc đuổi kịp phi thuyền đi tuyến cuối cùng, giả vờ không nhìn thấy sự trêu ghẹo trong mắt Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc tìm được chỗ ngồi bắt đầu nghỉ ngơi.
"Kỳ nghỉ sau diễn tập có dự định gì không?" Lam Hòa ngẩng đầu hỏi người xung quanh.
"Bồi Trọng Lê." Bạch Thiên Ngân và Mộ Đồ cùng nói.
Trọng Lê cười một cái, thả tay tỏ vẻ không có kế hoạch gì, đánh "Tận thế", làm lính đánh thuê.
Viên Cảnh Trạch do dự một chút nói "Đã nhiều ngày ta cảm giác dị năng có chút tùng động sợ là phải tiến giai, ta cần củng cố lại."
"Cùng nhau." Lam Hòa tích cực giơ tay. "Chuyện này nhất định phải hỗ trợ."
Những người khác đều gật đầu, Viên Cảnh Trạch cũng không cự tuyệt, quay đầu nhìn Sân Mộc ở một bên. "Sân Mộc ca, ngươi có dự định gì không?"
"Có hẹn, tự các ngươi chơi đi." Nhắm mắt, đầu một chút cũng không nâng.
Viên Cảnh Trạch gật đầu hiểu ý, đối với Sân Mộc và Viên Úc Thần, cậu thập phần ủng hộ.
"Ta muốn học cơ giới cùng lão sư." Mễ Phi nói.
"Rèn luyện trong game "Tận thế", bồi cậu ấy học tập cơ giới." Long Vũ cũng báo tình hình.
"Ta chơi cùng Long Vũ." Trác Kỳ Bảo.
Bách An Ngưng trầm mặc một hồi, nhỏ giọng mở miệng. "Mẫu thân ta thân thể không tốt, ta muốn chiếu cố nàng."
"A di không có việc gì chứ." Trác Kỳ Bảo lo lắng. "Có cần ta để bác sĩ qua không?"
"...... Được." Bách An Ngưng gật đầu.
Sân Mộc mở mắt nhìn Bách An Ngưng đang cúi đầu, Long Vũ và Mễ Phi cũng hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều biết Bách An Ngưng, nếu không phải thật sự khó khăn, cậu ta sẽ không nhận sự giúp đỡ của người khác.
"Ta đi xem." Trác Kỳ Bảo khó có được đứng đắn mở miệng. "Chờ ta trở về nói tình hình cho các ngươi."
Biết Trác Kỳ Bảo suy xét điều gì, mấy người đương nhiên cũng không có gì dị nghị. Mễ Phi khoa trương ôm lấy vai Bách An Ngưng. "Đừng khẩn trương, dì còn trẻ trung xinh đẹp sẽ không có việc gì."
Bách An Ngưng cười nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu. "Cảm ơn."
"Dị năng của ngươi cũng cần phải rèn luyện thêm." Sân Mộc nhìn Mễ Phi. "Cơ giới có lợi hại, cũng phải có mạng để đi phát huy."
"Ta biết, ta sẽ cùng Long Vũ rèn luyện."
"Sân Mộc, kỳ nghỉ ngươi muốn đi đâu?" Trác Kỳ Bảo bát quái.
Sân Mộc liếc Trác Kỳ Bảo một cái. "Muốn cùng đi không?"
Thấy rõ hung quang lập loè trong mắt Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo nhanh chóng lui về phía sau né tránh. "Ta cái gì cũng chưa hỏi, chơi vui vẻ."
Một đám người mỏi mệt trở về học viện, tạm nghỉ ngơi mấy giờ, tắm rửa thay vào chế phục viện sinh, buổi chiều đi đến phòng họp ở hội trường.
Kỳ nghỉ luôn luôn là điểm hưng phấn của học sinh, được nghỉ 5 ngày khiến một đám tiểu tể tử vui đến điên rồi, biết nhóm viện sinh không có tâm tình nghe nàng dạy bảo, may mắn lần này viện sinh tranh được thành tích tốt, Mặc Lung Ỷ cũng không giữ họ lại, trực tiếp vung tay cho về.
Toàn quân diễn tập lần này khiến Sân Mộc trở thành người nổi tiếng toàn học viện, một đường đi tới không ít nam nữ lớn mật liếc mắt đưa tình, nhiệt tình đến nổi làm cho thi hoàng Sân Mộc sống vạn năm cũng có chút đỡ không nổi.
Sân Mộc trở lại túc khu đơn giản thu thập hành lý, không đợi hắn ngồi nghỉ một lát, quang não đã truyền đến tin của Viên Cảnh Trạch. "Sân Mộc ca, cùng đi thôi."
"......" Do dự nhìn số quang não Viên Úc Thần bên cạnh, Sân Mộc rối rắm vấn đề hành trình.
Tựa hồ biết Sân Mộc khó xử, Viên Cảnh Trạch bên kia lại nói. "Sân Mộc ca, ta đã nói với đại ca chúng ta cùng về nhà, đại ca đang đợi chúng ta."
"Được!" Quyết đoán gật đầu.
Sân Mộc tâm trạng thoải mái gặm tinh hạch rời khỏi túc khu, trường học không cho bài tập về nhà, ngày nghỉ còn có thể đi chơi cùng Viên Úc Thần, Sân Mộc cảm thấy không còn điều gì tốt đẹp hơn nữa.
Đi trong học viện đυ.ng phải hai người Mặc Lung Ỷ và Quân Thiệu, Sân Mộc tâm tình thực tốt chào hỏi. "Viện trưởng hảo, đạo sư hảo!"
Kinh ngạc nhìn bóng dáng nhảy nhót của Sân Mộc, Mặc Lung Ỷ không hiểu ra sao. "Hùng hài tử này uống lộn thuốc?"
"Có lẽ đang yêu đi." Quân Thiệu nghiêm trang.
"Hoa Vân Vụ đã nở, mùa của yêu đương a." Mặc Lung Ỷ cảm khái.
Quân Thiệu cười nhẹ, yên lặng đi theo phía sau Mặc Lung Ỷ.
"Đúng vậy, hoa Vân Vụ nở, chính là mùa của tình yêu."