🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt Sân Mộc mơ hồ như loé lên ngọn lửa, Viên Úc Thần nhạy bén ngẩng đầu nhìn lướt qua, hai đôi mắt chạm vào nhau, nhìn thấy thiếu niên đứng trong góc tối giữa đám người, trong mắt Viên Úc Thần hiện lên kinh ngạc.
Ôn Sử cố giữ nụ cười đi lên vị trí chủ tiệc, bên cạnh là Ôn Di Kỳ vẻ mặt e lệ. Như biết được Ôn Sử muốn tuyên bố chuyện gì, tầm mắt Ôn Di Kỳ liên tục nhìn lén Viên Úc Thần đang đứng một bên.
Lúc Viên Úc Thần cùng Ôn Sử cùng đi ra, trong mắt khách khứa đều lộ ra vẻ "quả là như vậy", nụ cười trên mặt vẫn như cũ, nhưng trong lòng hỉ nộ thế nào thì bản thân tự hiểu.
Trác Kỳ Bảo dù thần kinh thô cũng cảm giác được cảm xúc của Sân Mộc không đúng, tầm mắt đảo qua người Viên Úc Thần và Sân Mộc, hồi tưởng lúc trước, Trác Kỳ Bảo như ngộ đạo há to miệng. "Sân Mộc, ngươi không phải là thích......"
Sân Mộc lạnh lùng liếc ngang Trác Kỳ Bảo. "Ngươi có ý kiến."
"Không được!" Cũng bất chấp bị đánh, Trác Kỳ Bảo kích động ôm lấy bả vai Sân Mộc. "Sân Mộc ngươi đừng có hồ đồ, đó là Viên nguyên soái, trêu chọc không được."
"Thứ ta muốn, ai động vào người đó phải chết." Sân Mộc lạnh mặt, gỡ từng ngón tay Trác Kỳ Bảo trên vai mình ra.
"Viên nguyên soái không phải là đồ vật a." Trác Kỳ Bảo tự giác biết mình nói sai, liền nhanh chóng chuyển lời. "Kia vậy Viên Cảnh Trạch học trưởng làm sao bây giờ?"
"......" Này liên quan gì đến Viên Cảnh Trạch?.
Sân Mộc xuất hiện làm Viên Úc Thần có chút ngoài dự đoán, vẫn luôn chú ý đến bên này Viên Úc Thần ẩn ẩn nhăn mày, rõ ràng đối với sự lôi kéo của hai người cảm thấy không hài lòng.
Ôn Sử nói rất đơn giản, bất quá chỉ là một số câu vô nghĩa hoan nghênh khách nhân, từ đầu đến cuối không đề cập đến Viên Úc Thần một câu. Mắt thấy Ôn Sử đọc diễn văn xong rồi rời đi, gương mặt Ôn Di Kỳ khó nén được vẻ kinh ngạc, khách khứa phía dưới cũng hoài nghi trong lòng, không hiểu ra sao.
Không muốn nhìn Viên Úc Thần cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta, Sân Mộc xoay người chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ tới tại chỗ quẹo đột nhiên đυ.ng phải một thanh niên bên cạnh, rượu đỏ đổ vào người làm tay áo màu trắng bị vấy bẩn.
Sân Mộc không thèm nhìn thanh niên, mặt mũi âm trầm muốn bỏ đi, thanh niên nhanh hai bước chắn trước người Sân Mộc, vẻ mặt mang đầy tức giận. "Ngươi làm bẩn lễ phục của ta, không xin lỗi còn muốn rời đi?"
Sân Mộc quét mắt liếc thanh niên một cái. "Cái ly ngươi bưng trên tay, có liên quan gì tới ta."
"Ngươi!" Bị Sân Mộc phản bác chọc giận, thanh niên hùng hổ tới gần một bước. "Quỳ xuống nói xin lỗi, bồi thường lễ phục cho ta!"
"Muốn ta quỳ xuống?" Mắt Sân Mộc hiện lên hung quang. "Hỏi xem lão tổ tông ngươi nhận nổi hay không!"
"Ngươi biết ta là ai không? Hôm nay không xin lỗi ngươi đừng cũng nghĩ......"
"Đừng nghĩ như thế nào?" Trác Kỳ Bảo nghe tin chạy đến đem Sân Mộc kéo ra phía sau, nhìn thanh niên cười lạnh. "Một tên dòng ba của gia tộc nhỏ cũng dám càn rỡ, ngươi tính là thứ gì?"
Trấn an Sân Mộc đang tức giận, Trác Kỳ Bảo lấy khóe mắt liếc thanh niên. "Ta không biết ngươi đắc ý cái gì, ngươi có biết ta là ai không?"
Không biết là bị thái độ Trác Kỳ Bảo làm cho sinh khí, hay bởi vì tuổi trẻ khí thịnh thần kinh không chịu nổi khıêυ khí©h, thanh niên trừng mắt. "Nguyên lai là Trác thiếu gia, ta còn nói ai không có gia giáo như vậy."
"Phanh!" Còn chưa dứt lời, Trác Kỳ Bảo đã một chân đá vào bụng thanh niên, đem thanh niên đá ra xa mấy mét va vào đống bàn ghế, khiến mọi người trong yến hội đều kinh ngạc.
Trong yên lặng, Trác Kỳ Bảo đi đến cạnh thanh niên, từ trên cao nhìn xuống thanh niên bị đau cuộn thành một đoàn. "Ta có gia giáo hay không cũng xứng cho ngươi nói? Đừng nói là một ly rượu, hắn dù có đổ lên người ngươi ly nướ© ŧıểυ, lão tử cũng bảo hộ hắn, ai dám làm gì!"
"Ngươi, ngươi không nói lí!!!" Thanh niên trừng đỏ bừng đôi mắt, Trác Kỳ Bảo làm hắn nhục nhã, phẫn nộ lại hổ thẹn.
"Đừng phân phải trái với lão tử, bát tự lão tử thiếu cái này." Trác Kỳ Bảo khịt mũi coi thường.
Sân Mộc ở phía sau vui vẻ, khóe miệng không ngăn được nhếch lên. Hắn đã từng thuận miệng nhắc tới câu này một lần, cái này thật đúng là học đi đôi với hành a.
Nhìn Sân Mộc được Trác Kỳ Bảo bảo hộ sau người, Viên Úc Thần chau mày, đang chuẩn bị tiến lên giải vây, Ôn Hạo lại đột nhiên xuất hiện ở hiện trường.
"Hôm nay là sinh nhật Tiểu Kỳ, Trác thiếu gia vẫn là cho chút mặt mũi." Ôn Hạo từ trong đám người đi ra, hờ hững nhìn Trác Kỳ Bảo kiêu ngạo.
Trác Kỳ Bảo lui về phía sau hai bước, cười đến vô lại. "Giao lưu tình cảm, tay không khống chế được."
"Ngươi nói hươu nói vượn!" Thanh niên rống giận.
Ôn Hạo liếc mắt thanh niên một cái, đứng bên cạnh Sân Mộc bình đạm nói. "Hắn là khách của ta."
Một mảnh "Ồ" lên, ánh mắt mọi người xem náo nhiệt lập tức trở nên vi diệu. Cho người máy gia đình thu dọn sạch sẽ, lại phân phó người dẫn thanh niên đi chữa thương, Ôn Hạo cho Sân Mộc một ánh mắt, liền ly khai khỏi đám người.
Chăm chú nhìn bóng hai người trước sau rời đi, Viên Úc Thần siết chặt nắm tay, xoay người rời khỏi yến tiệc, né tránh tầm mắt mọi người đi theo.
"Ngươi không thấy kì lạ vì sao ta lại giúp ngươi?." Đi hồi lâu, Ôn Hạo không chịu nổi xoay người nhìn Sân Mộc, có chút không hài lòng vì sự trầm mặc của Sân Mộc.
Sân Mộc ngẩng đầu nhìn Ôn Hạo nửa ngày, bĩu môi cười "xuy". "Xen vào chuyện người khác."
"Ngươi vẫn nên lễ phép một chút thì tốt hơn, này thực làm người ta sinh khí."
"Thật là nhiều lời vô nghĩa."
"......" Ôn Hạo.
Ánh trăng phản chiếu mặt hồ trong suốt khẽ lay động, Ôn Hạo trầm mặc hồi lâu, xoay người nhìn hồ nước, tay gỡ bỏ dây buộc tóc làm mái tóc dài lay động trong gió.
Nhìn dáng vẻ cao gầy của Ôn Hạo, tóc dài hỗn loạn làm say mê đôi mắt, trong lòng Sân Mộc phảng phất như bị thứ gì hung hăng chạm vào, mơ hồ sinh ra một tia quen thuộc kì lạ.
Không chờ Sân Mộc tìm ra loại cảm giác này, Ôn Hạo đã rời đi. "Ta cảm thấy sau này chúng ta còn có thể gặp lại."
Sân Mộc nhướng mày "Trực giác không phải chỉ nữ nhân mới có sao?"
Không để ý tới lời nói Sân Mộc, Ôn Hạo dần dần biến mất trong bóng đêm. Sân Mộc thu lại độ cung khóe miệng, mặt vô biểu cảm xoay người nhìn hồ nước, ánh mắt lạnh băng khiến người không rét mà run.
Viên Úc Thần đi ra đứng bên cạnh Sân Mộc, cùng hắn ngắm nhìn ánh trăng dưới mặt hồ. Sân Mộc ngẩng đầu nhìn bầu trời, một vùng sao sáng xinh đẹp hiện lên trong mắt. "Ngươi xem, thật đẹp."
Viên Úc Thần ngẩng đầu. "Đúng là rất đẹp."
Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần, chỉ lên bầu trời sao hỏi "Ngươi nói địa cầu là viên nào?"
Viên Úc Thần thu hồi tầm mắt nhìn sang Sân Mộc, ánh mắt thâm thúy u ám đến đáng sợ, ngữ khí lại không có nửa phần lạnh nhạt. "Nhớ nhà?"
Mơ hồ như không nghe thấy âm thanh của Viên Úc Thần, Sân Mộc thả chân xuống mặt hồ, nhìn ánh sao trong nước không ngừng tan rồi hợp lại. "Trước kia địa cầu rất đẹp, là một tinh cầu màu lam, là một thủy cầu sạch sẽ."
"Ta có thể cho em một viên khác còn đẹp hơn cả vì sao." Viên Úc Thần một tay đem Sân Mộc ôm vào ngực, lời nói cường thế không chấp nhận cự tuyệt. Chỉ lên hướng không trung, Viên Úc Thần âm thanh trầm thấp kiên định. "Thích viên nào nhất nói với ta, ta tặng cho em."
Bị Viên Úc Thần ôm vào trong ngực, Sân Mộc cười đến giảo hoạt, ngạo khí. "Ta muốn ngôi sao, phải là cực kỳ xinh đẹp, ngươi tìm được không?"
Nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của Sân Mộc, Viên Úc Thần cúi đầu chạm lên trán hắn. "Em đang giận ta?"
Sân Mộc quay mặt đi không nói lời nào, Viên Úc Thần trong lòng bất đắc dĩ, buông Sân Mộc ra cầm lấy bờ vai hắn. "Ta đã nói rõ ràng với Ôn lão."
"Không đi xé xác nha đầu kia đã là sự tín nhiệm tốt nhất." Sân Mộc nghiêng đầu nhìn Viên Úc Thần. "Ngươi còn muốn ta phải thế nào?"
Không tranh chấp cùng Sân Mộc mấy chuyện không có ý nghĩa, Viên Úc Thần trở tay ấn lên quang não đặt bên hông Sân Mộc, mắt hơi nheo lại. Sân Mộc nháy mắt cứng người, cảnh giác cầm lấy bàn tay đang tác quái của Viên Úc Thần. "Ngươi làm gì!"
"Em khóa số quang não của ta, ai cho em lá gan đó."
"Ta nói tay ta tàn ngươi tin không?" Dùng sức ném tay Viên Úc Thần ra, Sân Mộc lui về khoảng cách an toàn đề phòng nhìn Viên Úc Thần.
"Em cảm thấy ta nên tin sao?" Viên Úc Thần híp mắt, ẩn ẩn ngọn lửa giận.
"Ta mặc kệ ngươi tin hay không, mấy chuyện kì quái như đạo sĩ tu tiên ta đây cũng tin!" Sân Mộc bắt đầu giở trò vô lại với Viên Úc Thần.
Lười nói lời vô nghĩa cùng Sân Mộc, Viên Úc Thần chân dài tiến lên, trực tiếp đem người chế trụ. Sân Mộc giật mình muốn né ra, lại bị Viên Úc Thần mạnh mẽ kéo lại, đem hắn khóa vào trong ngực.
"Viên Úc Thần!" Sân Mộc phát hỏa ngẩng đầu, lại không nghĩ Viên Úc Thần đúng lúc nhìn xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng cọ qua, Sân Mộc mở to hai mắt không thể tin nhìn Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần cũng hoảng hốt một lát, đợi phản ứng lại đã đem quang não của Sân Mộc đoạt đi. Thuần thục mở ra bảng thao tác quang não, khi thông tin lần nữa xuất hiện lại trên quang não, Viên Úc Thần mới đem quang não đặt lại bên hông Sân Mộc. "Về sau vô luận có sinh khí nhiều bao nhiêu, cũng không được làm như vậy nữa."
Sân Mộc phồng má không thèm nhìn Viên Úc Thần, Viên Úc Thần thở dài, nhẹ nhàng xoay mặt Sân Mộc lại. "Không thể xúc động như vậy, hiểu không?"
"Ngô." Rầu rĩ lên tiếng, dư quang liếc nhìn khóe miệng mỉm cười của Viên Úc Thần, đáy mắt cũng nhanh lộ ra một mạt vui sướиɠ.
Nhạy bén cảm nhận được có người tới gần, Sân Mộc nhanh chóng kéo dãn khoảng cách cùng Viên Úc Thần. "Ta nghĩ ta chỉ có một sự lựa chọn."
Nhìn Sân Mộc rời đi, Viên Úc Thần nhíu nhíu mày, xoay người nhìn Ôn Di Kỳ đang thở hồng hộc chạy tới.
"Úc Thần ca ca." Ôn Di Kỳ hồng mắt muốn nói lại thôi. "Úc Thần ca ca, gia gia nói......"
"Thực xin lỗi." Viên Úc Thần gật đầu tạ lỗi. "Ôn tiểu thư, hứa hẹn giữa các trưởng bối, vẫn là nên hủy đi."
"Vì cái gì!" Ôn Di Kỳ âm thanh bén nhọn lên rất nhiều. "Ta có chỗ nào không tốt sao?"
"Nguyên nhân là do ta, ta không cách nào chấp nhận hôn nhân không có cảm tình, ít nhất hiện tại đã không thể."
Nước mắt Ôn Di Kỳ cố nén rốt cuộc cũng rơi xuống "Gia gia nói ngươi có người yêu thích, cô ta là ai?"
"Chuyện giữa hai người chúng ta, ta không hy vọng liên lụy đến người thứ ba." Viên Úc Thần xem như đã cảnh cáo. "Đừng trêu chọc em ấy, tính tình em ấy không được tốt."
"Úc Thần ca ca!"
"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo tìm được Sân Mộc thì đuổi theo. Đối với chuyện Trác Kỳ Bảo vừa mới bảo vệ mình Sân Mộc vẫn có chút cảm động, khó có được mà tươi cười, Sân Mộc ý bảo bên ngoài. "Ngốc ở đây cũng không làm gì, đi thôi."
"Vậy liền đi? Không đoạt hôn?" Trác Kỳ Bảo đè giọng nói giống như quân cướp đang lén lút.
Nửa ngày mới hiểu được ý tứ Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc bĩu môi. "Với điều kiện của ta còn phải đoạt hôn? Mất giá!"
"Đúng rồi." Trác Kỳ Bảo nhẹ nhàng thở ra. "Viên nguyên soái có cái gì tốt, mất giá!"
Sân Mộc liếc ngang Trác Kỳ Bảo. "Có tin ta gϊếŧ ngươi hay không."
Trác Kỳ Bảo gục đầu, ủy khuất gạt lệ. "Ngươi làm tổn thương ta."
"Ta vẫn là nên cười một cái đi." Sân Mộc "xuy" cười, nhanh rời đi.
"Sân Mộc ngươi từ từ chờ ta ~~"
"Ta cùng Trác Kỳ Bảo về trường trước, ngươi về nhà sớm một chút, không được qua đêm bên ngoài!"
Đây là tin nhắn của Sân Mộc sau khi Viên Úc Thần rời khỏi Ôn gia nhìn thấy. Nhịn không được cười thành tiếng, Viên Úc Thần mở ra quang não, ý cười trên khóe miệng không tiêu tan.
"Được, ta sẽ về đúng giờ. "