Chương 44: Biến mất

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 44: Biến mấtNăng lượng tinh hạch không ngừng phát ra mang theo tác dụng phụ làm đầu Sân Mộc đau như muốn nứt ra, tinh hạch nằm rải rác trên giường mắt thường có thể thấy hóa thành bột phấn, làn da nứt nẻ đang không ngừng lan ra, giống như vôi thối bắt đầu rơi xuống. Sân Mộc không nhìn gương, nhưng hắn biết bộ dạng hiện tại của mình nhất định rất đáng sợ.

Tinh hạch trên giường sắp dùng hết, năng lượng vỡ nát trong cơ thể Viên Úc Thần lại còn một góc cuối cùng, nhưng Sân Mộc đã có thể cảm nhận rõ ràng được tinh hạch trong đầu mình sắp khô kiệt.

Đau nhức làm Viên Úc Thần lâm vào hôn mê, năng lượng mãnh liệt xé rách làn da y, đem y tẩm thành cả người đầy máu, vô cùng đáng sợ.

Sân Mộc biết đến cuối cùng hắn đã không còn đường lui, lui về không thể sống, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền ra sức đi tiếp.

Cẩn thận đem góc năng lượng hạch cuối cùng dung hợp, cố gắng ngưng thần chữa trị. Viên tinh hạch cuối cùng trên giường hóa thành bột phấn, sắc mặt Sân Mộc trắng bệch, cắn răng tụ tập năng lượng cuối cùng của tinh hạch trong đầu, đem toàn bộ năng lượng hạch của Viên Úc Thần bao lại.

Trong nháy mắt năng lượng hạch được chữa trị hoàn chỉnh kia, làn da toàn thân Viên Úc Thần bạo liệt, máu chảy như nước. Một cổ năng lượng cường đại bá đạo lấy Viên Úc Thần làm trung tâm nổ tung, cả người Sân Mộc bị bay ngã trên vách tường, máu đen trong miệng trào ra.

Đau nhức như xé rách đại não Sân Mộc, trên tinh hạch tinh tế xuất hiện vết rạn làm Sân Mộc hầu như rơi vào tuyệt vọng. Đôi tay nứt nẻ trắng bệch, máu thịt bong tróc, móng tay màu than chì bén nhọn như lưỡi dao.

Sân Mộc ngẩng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua gương, nếu không phải hắn còn giữ lại thần trí, bộ dạng hiện tại của hắn đã tựa như một khối thi thể hư thối, năng lượng cạn kiệt làm hắn trở về hình dạng biến dị tang thi lúc ban đầu.

Sân Mộc chống thân mình đi đến mép giường, nhìn máu tươi thấm đẫm trên giường Viên Úc Thần, xác định y hoàn hảo không có tổn thương gì, đôi mắt hắn lóe lên lưu luyến không nỡ xa rời, xoay người phá cửa sổ thoát khỏi biệt thự.

Bộ dạng hiện tại của hắn giống như quái vật, tiếp tục ở lại chỉ có con đường chết. (╥﹏╥)

Khi Trọng Lân và mọi người mở cửa phòng, căn phòng tối đen quạnh quẽ, cửa sổ mở ra phân nửa thổi bay bức màn trắng, trên giường chỉ còn lại màu đỏ của máu và Viên Úc Thần còn hôn mê.

Sân Mộc, biến mất.

Trong bóng đêm một chiếc phi hành khí xuyên qua con phố không người, ngừng lại ở một khu kiến trúc hoang phế. Trác Kỳ Bảo nhảy xuống phi hành khí vội vàng quẹo vào tòa nhà không người, khẩn trương tìm được Sân Mộc cả người đầy máu đang cuộn tròn một góc.

"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo chạy tới đem Sân Mộc đỡ lên, thần sắc hốt hoảng. "Ngươi kiên trì, ta mang ngươi đến bệnh viện."

Sân Mộc miễn cưỡng mở mắt, suy yếu cầm tay Trác Kỳ Bảo "Đừng đi."

"Sân Mộc đừng nháo, ngươi đang bị thương rất nặng, nếu không chữa trị ngươi sẽ chết." Trác Kỳ Bảo không để ý đem Sân Mộc bế lên.

"Ngu xuẩn!" Sân Mộc duy trì thanh tĩnh, cắn răng đè lại cánh tay Trác Kỳ Bảo. "Bị người bắt được, ta liền chết không có chỗ chôn."

Động tác Trác Kỳ Bảo dừng lại, cúi đầu nhìn Sân Mộc nửa ngày, biểu tình phức tạp. "Ngươi bị truy nã?"

Không giải thích nhiều với Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc mỏi mệt nhắm mắt. "Tìm một nơi không có người, ta muốn tự mình khôi phục."

Trác Kỳ Bảo rối rắm nửa ngày, cuối cùng khẽ cắn môi ôm Sân Mộc ra ngoài. Rời khỏi tòa nhà bỏ hoang, khoảnh khắc đυ.ng phải ánh sáng, chỗ tang thi hóa cuối cùng trên cánh tay Sân Mộc đã khôi phục lại bình thường.

Trác Kỳ Bảo đem Sân Mộc an bài lên phi hành khí, cởϊ áσ khoác trên người đem Sân Mộc bọc lại. "Ta có một căn nhà trong hoa viên Sâm Lâm, không cần lo lắng bị phát hiện, chúng ta đến đó đi."

Sân Mộc gật đầu nhẹ đến khó phát hiện rồi không nói chuyện nữa, hắn bây giờ phải toàn tâm chữa trị tinh hạch trong đầu, năng lượng mỏng manh chỉ có thể làm hắn khôi phục lại bề ngoài nhân loại, vết rạn trên tinh hạch trong đầu làm Sân Mộc bất an, tinh hạch quan trọng cỡ nào không ai hiểu rõ hơn hắn, hậu quả của việc tinh hạch bị hư tổn là không thể đoán trước.

Mắt Sân Mộc mở ra kẽ hở mông lung nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, sau khi đến với thế giới nhân loại đây là lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt và sợ hãi như vậy.

Hoa viên Sâm Lâm là một mảnh sinh thái màu xanh lá, mỗi biệt thự có một khu vực riêng, nơi này có thể nói là tấc đất tấc vàng, giá nhà đứng đầu bảng trên toàn bộ Lam Á Tinh.

Trác Kỳ Bảo đưa Sân Mộc vào biệt thự, an bày ở phòng cho khách. "Sân Mộc......"

"Để ta ở một mình." Sân Mộc đánh gãy Trác Kỳ Bảo, suy yếu quay đi. "Ngươi ra ngoài."

"Ta nhận được tin của ngươi tắm rửa mới được một nửa đã chạy đi tìm ngươi, ngươi ít nhất cũng nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Trác Kỳ Bảo nhỏ giọng nói.

Sân Mộc mở mắt nhàn nhạt nhìn móng tay còn lưu màu xanh lá (?). "Ám sát nguyên thủ, ngươi xem ta làm sao?"

Trác Kỳ Bảo mếu máo không hé răng, Sân Mộc thở dài "Là ta tự tìm đường chết, tóm lại hôm nay cám ơn ngươi."

"Nói cái gì, chúng ta chính là bằng hữu." Trác Kỳ Bảo cười đến vô tâm không phổi. "Liền tính ngươi thật sự bị truy nã, ta cũng cùng ngươi."

Sân Mộc trong lòng vừa động, nghiêng người nhìn Trác Kỳ Bảo nửa ngày, hơi hơi cong lên khóe miệng. "Ngu xuẩn."

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi." Biết Sân Mộc không muốn nhiều lời, Trác Kỳ Bảo đứng dậy nói. "Đợi khỏe lại chúng ta cùng ra ngoài chơi."

Trác Kỳ Bảo đóng cửa rời đi, nét mặt thoải mái của Sân Mộc lập tức bị bóp méo, toàn thân đau nhức run rẩy cuộn tròn thành một đoàn. Bây giờ là lúc hắn suy yếu và có thể chết bất cứ lúc nào.

Lâu Linh từ trong phòng đi ra liền bị mọi người vây quanh. "Lâu Linh, A Thần thế nào?" ỶLâm nôn nóng dò hỏi.

Lâu Linh nhìn tư liệu trong tay, biểu tình kỳ quái "Không thể tưởng tượng, hắn như thế nào có thể làm được?"

Trọng Lân nhấc chân đá qua, lạnh mặt quát "Nói tiếng người."

Lâu Linh nhe răng mắng câu thô tục, sắp xếp lại ngôn ngữ nói "Nguyên soái chỉ bị thương ngoài da, thân thể hết thảy đều bình thường, năng lượng hạch bị vỡ lúc trước cũng được khôi phục lại hoàn chỉnh."

Thân thể ỶLâm lung lay sắp đổ, thần kinh căng thẳng cả đêm hoàn toàn thả lỏng, che miệng khóc lên. "Thật tốt quá, thật tốt quá....."

Tất cả mọi người đều vui mừng vì sự hồi phục của Viên Úc Thần, Phàn Diệp đứng nhìn hết thảy nhíu nhíu mày, ngay thẳng nói "Không có ai nhìn đến Sân thiếu sao?"

Âm thanh chúc mừng đột nhiên im bặt như bị ai đó ấn nút tạm dừng, mọi người hai mặt nhìn nhau, Phàn Diệp siết chặt nắm tay hờ hững xoay người "Ta đi tìm." ( vẫn là "Hậu Bá" tốt nhất (>"o")> thật lòng lo nghĩ cho Tiểu Mộc)

"Chờ một chút." Viên Cảnh Trạch túm lấy áo khoác bên người đuổi theo, chau mày. "Ta cùng ngươi đi."

Phàn Diệp nhìn thấy lo lắng trong mắt Viên Cảnh Trạch không giống làm bộ, khí lạnh hòa hoãn đôi chút. "Được."

Hai người trước sau rời đi, Viên Kình Thiên mở miệng chủ trì đại cục. "Ỷ Lâm, ngươi đi nghỉ ngơi. Doãn Ca, Lâu Linh các ngươi mang đội đặc chiến canh giữ bên ngoài phòng, chú ý động tĩnh của Úc Thần. Trọng Lân, ngươi lập tức điều động đội đặc chiến còn lại bí mật hành động, phải tìm được Sân Mộc."

"Rõ!!"

Phàn Diệp cùng Viên Cảnh Trạch trên phi hành khí, cẩn thận nhìn hình ảnh máy tính truyền tới, máy giám sát biệt thự chỉ quay được hình ảnh cửa sổ phòng Viên Úc Thần bị phá, sau đó là thân ảnh bọc áo gió màu đen bay ra, nháy mắt liền biến mất.

"Nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không Sân thiếu sẽ không vào thời điểm này rời khỏi nguyên soái." Phàn Diệp nhíu mày nói.

Viên Cảnh Trạch tắt đi máy tính, mở quang não ra. "Mộ Đồ, Lam Hòa, Trọng Lê, Bạch Thiên Ngân, Sân Mộc ca không thấy, lập tức điều động tất cả quan hệ điều tra, vô luận thế nào cũng đem người tìm được cho ta."

Viên Cảnh Trạch tắt quang não mở miệng. "Bọn họ bí mật quen biết không ít người, muốn tìm người bọn họ có nhiều cách hơn chúng ta."

Phàn Diệp gật gật đầu, cũng mở ra quang não của mình. "Tề Lăng Mạt, đem hình ảnh theo dõi bên đường gửi sang quang não ta."

"Nếu Sân Mộc ca muốn trốn, lấy bản lĩnh của hắn, dù chúng ta có đem cả tòa thành thị xốc lên cũng khó mà tìm được." Viên Cảnh Trạch lo lắng.

Phàn Diệp đừng lại thao tác trên quang não. "Nếu, Sân thiếu bị thương thì sao?"

Viên Cảnh Trạch sửng sốt, biểu tình Phàn Diệp lại trầm xuống vài phần. "Chữa trị năng lượng hạch nào có dễ dàng như vậy, sao có thể không cần trả giá lớn!"

"Sân Mộc ca hắn......"

"Hắn là đứa trẻ tốt, cũng là đứa trẻ mẫn cảm. Ở địa cầu cổ......" Phàn Diệp không nói thêm gì nữa.

Nghe không hiểu lời Phàn Diệp vừa ý, Viên Cảnh Trạch tỏ vẻ kiên định. "Sân Mộc ca đối với ta rất tốt, ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì."

"Hy vọng đi."

Thời gian đã qua giữa trưa, Trác Kỳ Bảo lần thứ ba bưng đồ ăn đi qua phòng Sân Mộc, xoay trở nửa ngày rồi chuẩn bị rời đi thì cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.

Sân Mộc đi ra, tuy rằng nhìn vẫn suy yếu như cũ, nhưng so với bộ dạng muốn tắt thở đêm qua đã làm Trác Kỳ Bảo an tâm hơn nhiều.

"Sân Mộc, ngươi cảm thấy thế nào."

"Khá hơn nhiều." Sân Mộc xoa cái trán, đẩy thức ăn Trác Kỳ Bảo đưa ra. "Vào đi."

Hai người vào phòng, Sân Mộc lười biếng dựa vào sô pha. Điều này làm cho Trác Kỳ Bảo đã quen với Sân Mộc "bá khí trắc lậu" cả người đều không được tự nhiên. "Sân Mộc, nếu không ngươi ngủ thêm một lát?"

"Ngươi đã xoay ba vòng trước cửa phòng ta, ngủ được sao?" Sân Mộc nói đùa, tinh hạch bị hư tổn làm hắn đau cả một đêm, hiện tại tuy đã tốt lên một ít nhưng vẫn còn chút sợ hãi.

"Sân Mộc ngươi......"

Biết Trác Kỳ Bảo muốn hỏi gì, Sân Mộc giơ tay đánh gãy "Không có gì tốt cả." Sân Mộc cử động nắm tay. "Ta tạm thời không thể sử dụng dị năng."

Trác Kỳ Bảo trợn tròn mắt "Không phải ngươi nói chỉ bị thương nhẹ sao?"

Bị Trác Kỳ Bảo bộ dáng chọc cười, Sân Mộc tự nhiên nói "Còn sống đã rất tốt rồi."

"Sân Mộc, nếu ngươi không thể đến bệnh viện ta sẽ gọi bác sĩ tư nhà ta lại đây, ngươi khó chịu cũng không thể cố chống."

"Không cần." Thấy Trác Kỳ Bảo còn muốn nói chuyện, Sân Mộc dứt khoát đứng dậy. "Hiện tại vẫn còn trong kỳ nghỉ, nhàn rỗi cũng không có việc gì, đi tìm Bách An Ngưng bọn họ đi."

"Nhưng thân thể của ngươi."

"Ta không giống các ngươi, nằm tu dưỡng chỉ khiến đau càng lợi hại hơn." Sân Mộc chạm vào đầu, đối với đau nhức đêm qua vẫn còn sợ hãi. Hắn bị thương chỉ có thể dựa vào năng lượng mà chữa trị, không có tinh hạch thì dù hắn có nằm mấy trăm năm cũng vô dụng.

Trác Kỳ Bảo nghi ngờ nhìn Sân Mộc, do dự không xác định. Sân Mộc lười cùng cậu vô nghĩa, nhấc chân đá qua. "Tính tình hiện giờ của ta không tốt, đừng để khi ta khôi phục có lý do trừng phạt ngươi."

"Hiểu!" Trác Kỳ Bảo nhảy lên, cất bước liền chạy. "Ta đi liền đây."

Nhìn bóng Trác Kỳ Bảo chạy đi, Sân Mộc hạ mí mắt thong thả ma xát lòng bàn tay, chiếc cổ trắng bệch ẩn ẩn lộ ra mạch máu màu đen quỷ dị.

Hiện giờ năng lực tự bảo vệ mình hắn cũng không có, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi khu vực an toàn đi vào nơi nguy hiểm.

Đêm hôm qua, vì tu bổ cho khe hở tinh hạch trong đầu, hắn gần như dùng hết tinh hạch trong không gian khí, năng lượng khôi phục bất quá chỉ vài phần, mà khe hở trên tinh hạch cũng không cải thiện được chút nào, điều này làm cho Sân Mộc có chút mất kiên nhẫn.

Hắn đề nghị ra ngoài, mục đích chủ yếu là săn thú. Không đến vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không dùng đến biện pháp này, nhưng hiện giờ hắn đã không còn đường đi. Hắn không dám tưởng tượng, nếu thân phận hắn bị bại lộ rơi vào tay nhân loại, chờ đợi hắn sẽ là điều gì.

Trác Kỳ Bảo đổi xong y phục vào phòng, nhìn Trác Kỳ Bảo một thân màu trắng chế phục viện sinh, Sân Mộc nhướng mày "Không quay về học viện ngươi mặc chế phục làm gì?"

"Vì được mặc bộ quần áo này chúng ta ăn bao nhiêu khổ?" Trác Kỳ Bảo hừ cái mũi, đắc ý dạt dào đội mũ lên. "Hiện giờ chúng ta cũng là viện sinh chính thức của trường quân đội đệ nhất, có cái gì không thể mặc."

Sân Mộc đỡ trán. "Khoa trương."

"Sân Mộc ngươi cũng mặc đi." Trác Kỳ Bảo xúi giục. "Chúng ta là muốn đi thăm bạn cùng trường, mặc chế phục viện sinh có nhiều mặt mũi."

Sân Mộc lấy khóe mắt nhìn Trác Kỳ Bảo, vốn xấu hổ không muốn làm theo nhưng Trác Kỳ Bảo lại không buông tha, ngẫm lại trường quân đội đệ nhất cũng là chiêu bài sống, trong lòng liền tính kế, gật đầu đồng ý thay vào chế phục viện sinh đặt trong không gian khí.

Nhìn ảnh phản chiếu trong gương, Sân Mộc buộc chặt nắm tay. Hắn muốn săn thú, bắt gϊếŧ dị năng giả.

Một mạt màu đỏ quỷ dị lóe lên trong mắt Sân Mộc rồi biến mất.