Chương 35: Tranh luận giá trị nhan sắc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 35: Tranh luận giá trị nhan sắcSân Mộc xoa chỗ bị đánh nhíu nhíu mày, có điểm đau. Mắt nhìn qua chỉ có thể thấy được trong bụi cỏ cây lá còn đong đưa, kẻ đánh lén đã sớm chạy. Cũng do hắn sơ ý, kết quả bị đánh lén trở tay không kịp. Vị đánh lén kia cũng không nghĩ tới mình có thể thành công, mắt thấy một kích thực hiện được, nháy mắt liền biến đi không thấy hình ảnh.

Thử cử động cánh tay, cảm giác đau đớn nhè nhẹ tâm tình mới bắt đầu tốt lên. Chính mình bản lĩnh không đủ cũng không trách được ai, huống hồ thực lực những người này cũng vượt ngoài dự kiến của hắn.

"Săn thú" đã qua được bốn giờ, không ngừng có thông cáo số hiệu học viên bị đào thải. Sân Mộc liếc mắt nhìn học viên nằm ngay đơ trên mặt đất cách đó không xa, bắt đầu có chút hứng thú.

Tốc độ đi trong rừng bắt đầu nhanh lên, lần theo khí vị người vừa đánh lén lưu lại bắt đầu truy tung, trong lòng lên kế hoạch "báo thù".

Phía sau cánh rừng rõ ràng nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ làm Sân Mộc dừng bước, Sân Mộc giật giật chóp mũi, đem túi dịch dinh dưỡng còn chưa xuống uống trong tay nện qua.

"Ai u!" Một tiếng hô đau, Trác Kỳ Bảo ôm đầu từ sau thân cây lăn ra.

Sân Mộc ôm cánh tay, từ trên cao nhìn xuống Trác Kỳ Bảo đang chật vật "Muốn làm mèo ở chỗ này chiếm núi làm vua? Không bằng đào một cái hố đem mình chôn xuống không phải càng an toàn."

"Đau!" Trác Kỳ Bảo xoa cánh tay xanh tím, khụt khịt. "Lại thêm một súng ta liền chết."

"Có tiền đồ." Đem chiếc mũ bên chân đá đi, đây chính là cái mũ trên đầu Trác Kỳ Bảo.

Trác Kỳ Bảo trên dưới xem xét Sân Mộc một vòng "Sân Mộc, ngươi sẽ không phải một phát cũng không đi?"

"Bị trúng một phát." Sân Mộc cử động cánh tay, ngữ khí khó chịu. "Ta chính là muốn tìm gã báo thù."

Bị đả kích đến tự phỉ nhổ chính mình, nhìn Trác Kỳ Bảo ủy khuất cắn khăn tay, Sân Mộc bất đắc dĩ đem người kéo tới. "Sợ đau còn tới nơi này làm gì."

Bị Sân Mộc xách lên, lại tiếp tục xoay người đặt mông ngồi trên đất. "Ta mới không muốn tới, là lão gia nhà ta ép cho."

"Ngươi muốn làm cái gì." Sân Mộc có điểm tò mò.

Trác Kỳ Bảo nghĩ nghĩ "Trở thành minh tinh, dựa vào gương mặt kiếm cơm."

"......" Liếc Trác Kỳ Bảo một cái, Sân Mộc xụ mặt. "Ngươi còn muốn đem toàn nhân loại hùa theo cái thẩm mĩ quan kỳ ba của ngươi sao?"

"Gương mặt ta đã được dụng cụ giám định qua, tỉ lệ hoàn mỹ!"

"Máy móc bị hỏng mà cũng làm ngươi tự tin tất cả mọi người đều có khẩu vị nặng sao? Ngươi xác định đồ vật kia không phải dùng để giám định bệnh sởi? Hay là mắt của ngươi đã bị ung thư thời kì cuối."

Bị Sân Mộc độc miệng lăng trì cho thương tích đầy mình, Trác Kỳ Bảo nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói, nghẹn một câu "Vậy ngươi cảm thấy ai đẹp."

Sân Mộc cẩn thận nghĩ "Viên Úc Thần." Nói xong còn gật đầu thêm câu khẳng định. "Y lớn lên là đẹp nhất!"

Trác Kỳ Bảo động động môi, biểu tình có chút kỳ quái. "Nguyên soái đại nhân quả thực bá khí trắc lậu, nhưng... cũng không đến mức nói là đẹp đi."

"Phanh!" một tiếng chân xoẹt qua mặt Trác Kỳ Bảo dẫm xuyên nửa thân đại thụ, Sân Mộc hung tợn trừng mắt Trác Kỳ Bảo, hai nắm tay niết vang lên"ca ca".

"Viên Úc Thần là đẹp nhất!"

"Vâng!" Trác Kỳ Bảo trừng lớn đôi mắt, kinh hồn táng đảm lớn tiếng nói. "Nguyên soái đại nhân là đệ nhất vũ trụ không ai có thể so sánh!"

Sân Mộc thu hồi chân, khó chịu xoa tay hầm hè "Ai dám nói Viên Úc Thần không đẹp, ta liền đem kẻ đó đánh đến cho trở về bụng mẹ đầu thai."

"Vâng!!" Sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ biết gật đầu.

Huấn luyện viên giám sát bên ngoài khu mô phỏng cùng nhau nhìn trò khôi hài này, một đám cười đến ngã trước ngã sau, vui đến nổi lăn bò đầy đất.

Đến khi công bố học viên bị đào thải thứ 15 mà Sân Mộc vẫn không tìm được người đánh lén hắn, nhưng vì "biện luận" giá trị nhan sắc của Viên Úc Thần toàn thắng khiến tâm tình hắn tốt lên không ít.

Thời gian trời chạng vạng, các giáo quan khó có được hảo tâm tuyên bố huấn luyện hôm nay dừng ở đây, các học viên may mắn còn tồn tại đều xụ mặt, bộ dạng nhìn huấn luyện viên như đang nhìn kẻ thù gϊếŧ cha. Sân Mộc lạnh nhạt thờ ơ, trong lòng vì những nhân loại này cảm thấy buồn cười. Sân Mộc biết rõ, lượng huấn luyện này ở quân bộ chính quy căn bản còn chưa được tính là món khai vị, miễn cưỡng xem như giải trí khi nhàn nhã mà thôi.

Một tay xách theo Trác Kỳ Bảo nửa sống nửa chết đi vào nhà ăn, mắt Trác Kỳ Bảo nhìn thấy thức ăn liền sáng lên, nha nha chạy như điên tới khu nhận cơm. Sân Mộc như có suy tư nhìn bóng dáng vui sướиɠ Trác Kỳ Bảo, nhớ lại một đường bùn lầy đi qua, bắt đầu do dự nên hay không đem người này mang ra ngoài dạy dỗ lại một phen.

Mọi người lặn lội trở về nhà ăn khiến mặt Sân Mộc tốt lên chút ít, Trác Kỳ Bảo luôn kiêu ngạo với bên ngoài, mỗi lần mấy người bọn họ tụ lại ít nhiều cũng sẽ đưa tới chút đánh giá khác thường.

Trác Kỳ Bảo bày loạn một hồi thức ăn trên bàn, trong đó có rất nhiều thịt. "Tùy tiện ăn, ta mời khách."

Trác Kỳ Bảo hào khí, đem khí chất thổ hào ba ba phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Long Vũ cùng Mễ Phi vốn không phải loại người khách khí, trực tiếp khai đoạt. Bách An Ngưng còn tính khách khí nhẹ nói cảm tạ, tiếp theo cũng vùi đầu ăn không nói chuyện nữa.

Sân Mộc không hứng thú khảy chiếc đũa thức ăn vô vị, đối với việc huấn luyện còn chưa qua một nửa có chút mất kiên nhẫn.

Âm thanh ồn ào dần dần tới gần, xa xa có thể thấy được bốn thân chế phục nam viện sinh màu trắng đi đến, chúng tinh phủng nguyệt, khiến cho giao thông trong nhà ănnhỏ bị tắc nghẽn. Chiếc đũa trong tay Sân Mộc rơi xuống mâm, mắt chợt lóe rồi biến mất. "Tìm ra."

Long Vũ ấn đầu không chịu yên Mễ Phi xuống, gắp một khối xương đặt vào trong chéntrước mặt, ý bảo sống yên ổn ăn cơm. Thoáng nhìn qua độ cong khóe miệng Sân Mộc đang giơ lên, Mễ Phi hiểu ý, tiếp tục vô tâm không phổi ăn uống.

Đều thấy được Sân Mộc vẫn ung dung, bọn họ cũng không phải dạng đầu óc ngu xuẩn, đều hiểu rõ Sân Mộc đang có ý định làm ác nhưng lại lười đến quan tâm, chỉ chậm trễ ăn cơm.

"Đằng trước là tiểu tôn tử Tiêu gia Tiêu Nghĩa Hách." Vẫn là có chút không yên tâm, Trác Kỳ Bảo nhỏ giọng nhắc một câu.

Sân Mộc biểu tình bất động, Trác Kỳ Bảo chỉ nghĩ hắn trong lòng nắm chắc cũng không lên tiếng nữa, lại không biết kẻ ngoại lai nhập cư trái phép không hộ khẩu Sân Mộc căn bản đối với điều này không có khái niệm.

Bốn người đi đến trước mặt, mắt Tiêu Nghĩa Hách lướt qua năm người rồi ngừng lại trên người Trác Kỳ Bảo, vẻ mặt tươi cười nhiều thêm vài phần cẩn thận. "Trác thiếu nhập giáo như thế nào lại không cho người thông tri một tiếng, ta gọi người đến chiếu cố Trác thiếu tốt một chút."

Trác Kỳ Bảo nghe vậy cười lạnh, nói cũng thật dễ nghe, bảy phần chèn ép ba phần đối đãi, Tiêu gia các người không có ai là tốt đẹp.

Sân Mộc nhướng mày, đã sớm nghe Viên Cảnh Trạch nói qua quy luật sinh tồn trong học viện, nay kết quả tuyển chọn còn chưa có mà đã bắt đầu mượn sức.

Tiêu Nghĩa Hách tâm tư chuyển động, tiểu tôn tử Trác gia ở trong giới đều có nghe qua, bất quá danh tiếng so với gã chỉ là bao cỏ. Chính là tuy rằng không danh tiếng gì, nhưng lại được lão gia tử Trác gia coi như báu vật, như bảo bối mà cung phụng, cho dù trong lòng Tiêu Nghĩa Hách không vui cũng chỉ có thể làm cái hảo kết giao.

"Không nhọc Tiêu nhị thiếu, bổn thiếu gia quý giá, chỉ sợ không chịu nổi dị nghị." Trác Kỳ Bảo ngoài cười trong không cười.

Tiêu Nghĩa Hách động động khóe miệng, trong lòng ghê tởm Trác Kỳ Bảo bùn nhão không trét nổi tường. Tầm mắt chuyển sang Sân Mộc, ánh mắt Tiêu Nghĩa Hách nhiều thêm chút ý vị thâm trường. "Ngươi chính là đệ nhất khảo hạch Sân Mộc kia?"

Sân Mộc chuyển động cái muỗng trên bàn, mắt nhìn thẳng "Không phải."

"......" Tiêu Nghĩa Hách

Trác Kỳ Bảo vùi đầu "hự" cười ra tiếng. Tiêu Nghĩa Hách nắm chặt tay, trên mặt lại mảy may bất động. "Với biểu hiện của vài vị trong khảo hạch, nhất định có thể thông qua tuyển chọn tập huấn. Về sau ở học viện có khó khăn gì có thể tới tìm ta, không cần khách khí."

Này xem như mượn sức người trắng trợn a, Sân Mộc cắn rớt viên thịt trong muỗng, biểu tình nhàn nhạt nhìn Tiêu Nghĩa Hách. "Sẽ không khách khí."

Tiêu Nghĩa Hách lại nghẹn, thấy năm người thảnh thơi ăn uống, với tính tình nóng nảy của gã sớm đã hận muốn chết, chính là từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt nên chỉ có thể khắc chế.

"Nghe nói Sân Mộc học đệ là đệ nhất khảo hạch, có thể cho chúng ta một chút kiến thức không?" Một nam sinh đi theo Tiêu Nghĩa Hách mở miệng khıêυ khí©h.

Sân Mộc không để ý xoa xoa bàn tay, mắt thấy sắc mặt nam sinh kia càng thêm khó coi, Long Vũ buông đũa đạm thanh nói "Tuyển chọn còn chưa kết thúc, quy định cấm tư đấu."

"Tổng hội có cơ hội." Trác Kỳ Bảo đứng dậy kiêu ngạo nhìn chế phục viện sinh trên người Tiêu Nghĩa Hách. "Chờ chúng ta mặc vào thân quần áo này, còn không tìm được cơ hội đánh giá sao?"

Trác thiếu gia cậu khi nào sẽ trở thành chó để người khác dưỡng dưới chân? Nếu Tiêu Nghĩa Hách có tâm mời, cậu càng muốn nói cho gã biết, Trác thiếu gia cậu dù có làm chó cũng tự cậu lựa chọn chủ nhân.

Trong học viện thế lực khắp nơi tụ bè kết đảng, cậu sao có thể cam tâm khuất phục dưới chân người? So với chịu khống chế của người khác, không bằng tự tạo thế lực một phương.

Tiêu Nghĩa Hách nói rõ ràng, Trác Kỳ Bảo cũng đáp nhanh nhẹn. Hai người đối diện, nhìn như phong thanh vân đạm, kỳ thật đã là phong vân gợn sóng, sóng to gió lớn. "Trác thiếu lần đầu nhập giáo, sợ là không biết quy củ của học viện đi."

"Quy củ là do người định, không được có thể sửa." Trác Kỳ Bảo cười đến nhẹ nhàng, phảng phất như cùng bạn bè nói chuyện phiếm. "Đương nhiên, trước tiên là phải có bản lĩnh. Tiêu nhị thiếu ngươi nói, ta có cái bản lĩnh kia không?"

Sân Mộc nuốt vào ngụm canh cuối cùng, giữa bốn phía im ắng đứng lên. Mễ Phi nhếch miệng cười, là người thứ hai nhảy lên đi theo Sân Mộc. Bách An Ngưng đuổi kịp, trầm mặc vùi đầu không nói lời nào. Long Vũ nhìn Trác Kỳ Bảo nửa ngày, cũng chậm rãi đứng lên.

Trác Kỳ Bảo chậm rãi lấy tiền để lại, cười hì hì lui về phía sau nửa bước, cùng mấy người đứng chung một chỗ "Tiêu nhị thiếu?"

Năm người đối bốn người giằng co qua lại, khí thế một chút cũng không thua kém. Chính là chỉ có mấy người Trác Kỳ Bảo biết, Sân Mộc căn bản liền không đem mấy con sâu này để trong lòng, bằng không lấy sức chiến đấu nghịch thiên của hắn cũng đủ nghiền chết bọn họ.

"Tiêu Nghĩa Hách ngươi thật đúng là mặt dày, khi dễ tân sinh? Xem ra bản tin đầu đề hôm nay đã có." Âm thanh mát lạnh làm gãy hai nhóm người đang giằng co, Viên Cảnh Trạch mang theo mấy người Bạch Thiên Ngân xuyên qua đám đông đi tới. Khí thế lạnh lẽo trực tiếp vỡ không khí giằng co.

Trộm cho Sân Mộc một ánh nhìn, Bạch Thiên Ngân trước sau như một tươi cười diễm lệ. Mộ Đồ và Lam Hòa đi theo một bên, chỉ không thấy một mình Trọng Lê.

Thấy người đến là Viên Cảnh Trạch, lực chú ý Tiêu Nghĩa Hách cuối cùng cũng rời khỏi nhóm người Sân Mộc. "Viên Cảnh Trạch, ngươi tới đây làm gì?"

"Không cần thụ sủng nhược kinh như vậy, ngươi khiến huynh đệ ta bị thương, nợ này ta đương nhiên phải đích thân cùng ngươi tính."

Tiêu Nghĩa Hách cười lạnh, đối với Viên Cảnh Trạch nói khinh thường. "Trên sân huấn luyện khó tránh khỏi bị thương. Lại nói, nếu đã ở trên sân huấn luyện, đương nhiên đều là song phương cùng tự nguyện."

"Trọng Lê đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong khoang chữa trị, nếu không phải phòng huấn luyện cưỡng chế dừng lại, có phải hay không ngươi muốn lấy luôn mạng hắn." Lam Hòa kích động.

Tiêu Nghĩa Hách cười nhạo "Nếu quy tắc cho phép."

"Ngươi......"

"Một khi đã như vậy." Không đợi Lam Hòa xong nói, Viên Cảnh Trạch tiến lên hai bước, ngữ khí lạnh băng. "Dựa theo quy của học viện, đến sân huấn luyện so cao thấp."

"Cảnh Trạch!" Mấy người Mộ Đồ cả kinh. Dị năng Tiêu Nghĩa Hách đã đột phá thêm một bước, hiện tại nếu Viên Cảnh Trạch cùng gã đối đấu chỉ có hại.

Tiêu Nghĩa Hách nhìn Viên Cảnh Trạch nửa ngày, trên mặt tươi cười quỷ dị. "Ngươi xác định?"

"Xác định!"

"Đây là chuyện gì a?" Trác Kỳ Bảo nhìn một màn đột ngột này 囧囧, tác phong chuyển biến quá nhanh, chỉ số thông minh theo không kịp thì làm sao đây.

Mắt di chuyển qua hai người, Sân Mộc như suy tư gì đó. "Theo sau nhìn xem."

Bạch Thiên Ngân khóe mắt quét về phía Sân Mộc, tươi cười ngả ngớn trên mặt cũng nhạt đi nhiều. Sân Mộc biểu tình bình đạm, đón nhận ánh mắt Bạch Thiên Ngân cũng không thay đổi gì, chỉ là hơi hơi gật đầu. Thấy vậy, Bạch Thiên Ngân nhẹ thở một hơi, nhưng khi nhìn Viên Cảnh Trạch ẩn nhẫn tức giận phía trước, trong lòng không khỏi vẫn có chút lo lắng.

———————-//———————-

Chíp: mấy hôm nay công việc của mình hơi nhiều nên ko thể thường xuyên edit truyện được. Vì thế mình sẽ up 2 ngày 1 chap nhé.

Tất nhiên là sẽ tranh thủ đăng từng ngày nhanh thôi.