*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hiểu rõ thực lực Sân Mộc, Viên Cảnh Trạch không dám có nửa phần sai xót, chọn lựa chiêu thức liền hướng về phía mặt Sân Mộc, nhìn như một quyền oai phong mạnh mẽ, Sân Mộc lại chỉ cần vung tay một cái, lực đạo vô hại mềm như bông, nhưng là Viên Cảnh Trạch biết được cái mềm như bông này của Sân Mộc kỳ thật tựa ngàn cân, trực tiếp đem lực tay cậu tiêu mất hơn phân nửa.
Viên Cảnh Trạch tất nhiên sẽ không cho rằng trong nháy mắt có thể hạ gục Sân Mộc, một quyền đi xuống, chuẩn bị đánh về phía sau. Từng quyền tựa như gió, từng chiêu thức mang theo khí thế sắc bén.
Sân Mộc có thừa lực cùng Viên Cảnh Trạch đối ứng, trong lòng không thích thú. Viên Cảnh Trạch cũng coi như là hài tử có thiên phú, nhưng lại chưa từng gϊếŧ người, từng chiêu thức coi bộ như hung ác, lại không có nửa phần khí vị gϊếŧ chóc.
Hai người kẻ tới ta đi, Viên Cảnh Trạch cường công cường tiến, Sân Mộc giảm bớt lực vòng khai, trong mắt người xem chiến bên ngoài tựa như hai tiểu hài tử đùa giỡn, làm người xem đến dở khóc dở cười.
Chân bị Sân Mộc quăng mạnh, bay đến bờ cát nửa tấc. Viên Cảnh Trạch đã khom nửa người thở hồng hộc, mà Sân Mộc vẫn phong khinh vân đạm như cũ, ngay cả biểu tình cũng không đổi một chút.
Viên Cảnh Trạch có chút nhụt chí "Sân Mộc ca, ta thật sự thực yếu sao?"
Sân Mộc không khỏi nhíu mày, buông lỏng cánh tay "Dùng dị năng đi."
Viên Cảnh Trạch cắn răng, Sân Mộc dù bận vẫn ung dung, hai người cương nửa ngày, Viên Cảnh Trạch đứng lên, thứ mạn trên tay nhanh chóng sinh sôi cuốn lên cánh tay. Sân Mộc nhướng mày, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên hứng thú.
Viên Cảnh Trạch lần nữa một quyền đánh tới Sân Mộc, Sân Mộc theo thói quen giơ tay đón đỡ, gần đến hai cánh tay, thứ mạn sinh trưởng quấn lên cơ thể Sân Mộc. Sân Mộc ngưng tầm mắt, nhấc chân đá tới phía Viên Cảnh Trạch, sau đó dẫm bờ cát lùi về phía sau.
Thứ mạn đuổi sát theo Sân Mộc không bỏ, trăm ngàn nhánh xuyên qua lan tràn trên bờ cát, điên cuồng đảo lộn trên mặt đất. Sân Mộc không ngừng trốn tránh thứ mạn quấn tới, cát bay đầy trời.
Một nhánh thứ mạn từ dưới chân xuyên lên, Sân Mộc nhạy bén né tránh nhưng vẫn bị cắt qua vạt áo. Thứ mạn trưởng thành trăm mét, nhanh chóng tụ lại cứng rắn như bàn thạch đinh.
Thứ mạn đuổi theo Sân Mộc, bốn phía đã hình thành tảng lớn rừng đá thứ mạn, đem Sân Mộc vây ở trung tâm. Viên Cảnh Trạch không ngừng thúc đẩy thứ mạn sinh sôi, trong mắt là ngọn lửa thiêu đốt nóng bỏng, trong lòng sôi trào không thôi.
Sân Mộc nhảy lên một nhánh thứ mạn, đang muốn rời đi thì thứ mạn vốn đang cứng rắn đột nhiên mềm hoá, quấn lên cổ chân Sân Mộc. Trong mắt Sân Mộc xuất hiện một tia bạo ngược, đá chân bay lên xé rách thứ mạn.
Chờ một lát, thứ mạn bốn phía cuốn cát mà đến, quấn lên cánh tay Sân Mộc như là lạc thịt mọc rễ, lấy tốc độ điên cuồng lan tràn, rất nhanh liền đem Sân Mộc nhốt vào bên trong thứ mạn.
Thứ mạn quấn trên người cứng lại, gai đá bén nhọn đâm vào tứ chi Sân Mộc, màu máu đỏ tươi theo thứ mạn hòa vào trong cát đất, cát lặng xuống, ở giữa rừng đá thứ mạn rậm rạp, Sân Mộc bị thứ mạn vây bên trong, thân thể rách nát.
Người theo dõi trong phòng nghỉ đều kinh sợ, sắc mặt Viên Doãn Ca xanh mét, phẫn nộ trừng mắt nhìn Viên Cảnh Trạch trong trò chơi.
Nhìn thứ màu đỏ chói mắt trên người, Sân Mộc khó có được gợi lên khóe miệng. Hắn hẳn là phải cảm thấy may mắn đây chỉ là trong trò chơi sao? Tất cả đều là mô phỏng phản ứng sinh lý của nhân loại, nếu đặt ở trong trường hợp hiện thực, sợ rằng thân phận của hắn đã bị bại lộ.
Viên Cảnh Trạch bên kia đã bình tĩnh lại, nhìn thấy thảm cảnh không nỡ nhìn của Sân Mộc trước mắt, biểu tình ngạc nhiên, chân tay cũng có chút luống cuống.
Sân Mộc thử nắm lại đôi tay, hai tay chậm rãi nhúc nhích, gai thạch theo cử động tay của Sân Mộc càng đâm sâu hơn, máu chảy càng nhanh hơn.
Sân Mộc nhếch khóe môi, ngẩng đầu nhìn Viên Cảnh Trạch một cái, tay đột nhiên dùng sức khiến gai đá đâm trên cánh tay đồng thời bị bẻ gãy. Trước ánh mắt kinh ngạc của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc mặt không đổi sắc đem gai thạch trên cánh tay chặt đứt, dùng sức tỏa ra cổ khí vừa ngưng tụ, gai đá bị vỡ lộ ra lỗ thủng dày đặc máu huyết trên thân thể, vừa dữ tợn vừa đáng sợ.
Sân Mộc xông lên trước, nắm tay vung lên rồi nện xuống, thứ mạn còn đọng lại bị Sân Mộc một quyền cắt thành từng mảnh vụn, Sân Mộc khí thế to lớn không thể đỡ, đối với vết thương đẫm máu trên người làm như không thấy, chỉ bằng một đôi tay liền có thể san bằng tất thảy thứ mạn bốn phía.
Trên đài xem trò chơi bên ngoài, đã có người chú ý tới tình huống bên này, đầu tiên là hai hài tử tiểu đánh tiểu nháo vui đùa, sau lại bị thứ mạn của Viên Cảnh Trạch làm cho kinh ngạc, hiện tại nhìn thấy kẻ điên cuồng chiến đấu Sân Mộc, tất cả mọi người đều cảm giác sau sống lưng phát lạnh. Trong trò chơi sẽ không thể chết, nhưng là thi đấu trong giả thuyết đấu trường cảm giác đau đớn vẫn có như thường.
Sân Mộc nhìn Viên Cảnh Trạch một lát, đột nhiên biến mất tại chỗ, Viên Cảnh Trạch chưa kịp phản ứng lại đây đã cảm giác được trước mặt một cổ gió đánh úp tới, bụng truyền lên một trận đau nhức như nội tạng bị lệch vị, cả người bị Sân Mộc mạnh mẽ đạp ra ngoài, quăng ngã trên mặt cát.
Sân Mộc chỉ còn lại tàn ảnh di động theo Viên Cảnh Trạch, từng quyền nện xuống khiến Viên Cảnh Trạch đau đớn đến sống không bằng chết, còn chưa kể sát khí áp bách trên người Sân Mộc.
Viên Cảnh Trạch cả người đầy máu nằm trên mặt đất chỉ còn tiếng thở dốc, tứ chi lệch vị biến hình vặn vẹo đến quỷ dị. Sân Mộc đi đến trước mặt Viên Cảnh Trạch, một tay khống chế đầu cậu xách lên, biểu tình hờ hững, ngữ khí bình đạm "Đây là sự chênh lệch của ta và ngươi."
Nhìn thấy được sợ hãi trong mắt Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc bứt lên khóe miệng "Rõ chưa?" Sân Mộc lắc đầu buông Viên Cảnh Trạch xuống. "Được rồi, thời gian chỉ dạy đã kết thúc, rời đi đi."
Hai người trước sau rời khỏi trò chơi, Sân Mộc trừ bỏ có chút đau đầu, ngược lại không có gì không khoẻ. Viên Cảnh Trạch lại đáng thương hơn nhiều nhiều, sắc mặt trắng bệch, đã lâm vào nửa hôn mê. May mà Sân Mộc không có hoàn toàn quỷ súc, chỉ là giáo huấn ngoài da thịt cho chút, nằm hơn một giờ trong khoang cứu thương liền tỉnh lại, bất quá tinh thần lực tiêu hao quá mức, sợ là không thể không nằm trên giường tịnh dưỡng một thời gian.
Nhìn Viên Cảnh Trạch "nhược liễu phù phong"(*) dựa vào giường, Sân Mộc khó có được có chút đồng cảm. Dị năng hắn lúc này tuy rằng không bằng trước kia, nhưng mà tinh thần lực thì chuẩn cmnr, vận khí xấu thì trong trò chơi này không thể nghi ngờ là cái đại tác phẩm, thật là đáng thương đứa nhỏ này.
(*)
Nhược liễu phù phong: Liễu rủ trong gió.Trong lòng mấy người Lam Hòa đối với Sân Mộc có chút bất mãn oán hận, nhưng Viên Cảnh Trạch đối tốt Sân Mộc như vậy, bọn họ cũng không tiện mở miệng trách móc, chính là cảm xúc nhiều ít cũng lãnh đạm không ít.
Viên Cảnh Trạch nằm trên giường uống dịch chữa trị, đầu óc đau nhức đã bình phục nhiều, nhìn Sân Mộc xin lỗi. "Sân Mộc ca, thực xin lỗi."
Lực sát thương của thứ mạn cậu đều rõ ràng hơn ai khác, cũng vì Sân Mộc khıêυ khí©h làm cậu sinh ra vài phần u ám, một lòng muốn đánh bại Sân Mộc, kết quả lại mất khống chế cảm xúc. Sân Mộc nhìn như tàn nhẫn thủ đoạn, kỳ thật bất quá chỉ đối da thịt cậu làm ra một loại khiển trách, trừ bỏ đau đớn, Sân Mộc không có một lần tổn thương đến chỗ trí mạng của cậu.
Sân Mộc ngồi trên sô pha dùng mũi "ân" một tiếng không phản ứng, trong lòng Viên Cảnh Trạch có chút giãy giụa. "Sân Mộc ca, thương thế của ngươi có thể cùng ta không nhẹ hơn bao nhiêu,ngươi như thế nào một chút để ý cũng không có."
Sân Mộc lấy khóe mắt liếc nhìn Viên Cảnh Trạch một cái, duỗi tay lấy đồ uống Mộ Đồ mới vừa đưa tới, uống xong một ly trong đó, tiếp theo đem hai cái ly đặt trên bàn.
Viên Cảnh Trạch cùng mấy người bên cạnh nhìn nhau tỏ vẻ không rõ, Sân Mộc vì chỉ số thông minh của mấy người mà thở dài một hơi, duỗi tay đem hai cái ly cách xa ra, chỉ vào một ly nước uống còn nguyên trong đó ý bảo là chính mình. Sau đó lại chỉ vào cái ly đã hết nước ý bảo là Viên Cảnh Trạch.
Trọng Lê suy nghĩ một lát, trong mắt ám ám. "Sân Mộc đã trải qua chiến tranh, thực lực của hắn đều là kinh nghiệm tích lũy mà được. Mà dị năng cùng chiến thuật của Cảnh Trạch là thông qua huấn luyện bình thường, tựa như hai cái ly này, bên trong Sân Mộc ẩn chứa trăm xuyên, bên trong Cảnh Trạch cái gì cũng không có."
Rốt cuộc có được người thông minh, Sân Mộc vừa lòng gật đầu. "Không có một chút kinh nghiệm thực chiến, bất quá chỉ cái giá đẹp đẽ mà thôi."
Biểu tình Viên Cảnh Trạch có chút ảm đạm "Vậy phải huấn luyện như thế nào?"
"Tất nhiên là tiếp xúc với tử vong." Sân Mộc mở quang não trong tay. "Ta đã gϊếŧ qua người, so với những kẻ các ngươi gặp qua còn nhiều hơn. Đưa địa chỉ trong trò chơi《 Thợ săn 》của các ngươi cho ta."
"Ngươi không phải không muốn mang ta theo chơi sao?" Nói đến này Viên Cảnh Trạch có chút không phục, rõ ràng là cậu dẫn hắn đi chơi trước, chính là Viên Úc Thần mua cho hắn khoang trò chơi mới, hắn lại đi chơi đều không mang theo cậu.
Sân Mộc liếc Viên Cảnh Trạch một cái,động tác mở ra quang não ngưng lại. Viên Doãn Ca đã mở miệng "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Về sau chỉ cần ta lên trò chơi ta liền đi gϊếŧ ngươi, thuận tiện nói thêm một câu, ta thích nhất hành hạ đám rác rưởi đến chết." Sân Mộc mắt đen sâu kín sáng lên, hơi thởlập loè ác liệt. "Thỉnh nhất định phải giữ gìn bản thân thật tốt."
Ngữ khí cứng nhắc kéo dài đến cuối lời, lại khiến mọi người nhịn không được đánh một cái run. Trọng Lê tiến lên hai bước, ánh mắt sáng quắc nhìn Sân Mộc. "Thỉnh chỉ giáo ta."
Sân Mộc cho Trọng Lê một cái nhìn, người thông minh loại.
Như Trọng Lê mong muốn bỏ thêm hắn bạn tốt, tiếp theo mấy người phòng trong đều để lại địa chỉ, chỉ chờ thời điểm tâm tình Sân Mộc tốt mà được "sủng hạnh".
Không biết là vì báo thù cho Viên Cảnh Trạch hay chỉ đơn thuần muốn giáo huấn Sân Mộc không ai bì nổi, trừ bỏ Viên Doãn Ca thì bốn người đều lần lượt khiêu chiến Sân Mộc. Không phải người trong nhà Sân Mộc cũng sẽ không lưu thủ, thao tác đơn phương hành hạ một đám đến chết, lấy sự thật nói cho bọn họ biết, hắn thiên vị - hành hạ đến chết mới là sự thật, thuận lợi đem mấy người đưa vào khoang chữa trị.
Cái tên "Tang thi hoàng" này, lặng yên không một tiếng động ở trong đấu trường trò chơi truyền ra, bị vô số người chơi đánh lên tín hiệu màu đỏ đại đại nguy hiểm tồn tại trên màn hình trò chơi. Truyền thuyết trong giang hồ, "Tang thi hoàng" mặt người dạ thú, tàn nhẫn độc ác, thích nhất dùng tay xé xác đối thủ, còn đặc biệt thích hành hạ nam hài lớn lên xinh đẹp đến chết, quả thực biếи ŧɦái đến không thể biếи ŧɦái hơn.
(ha ha ha edit tới đây cười lộn ruột, thụ hung tàn thế nào ai mà chịu cho nỗi, khóc không ra nước mắt)Đối với chuyện này Sân Mộc một chút cũng không biết, thẳng đến khi hắn nghe được đã là phiên bản mới nhất, lời đồn đã bị truyền đến hoàn toàn thay đổi. Sân Mộc thở dài, trong truyền thuyết giang hồ sao có thể thiếu hắn?.
Về đến nhà đã là nửa đêm, Sân Mộc bỏ lại Viên Cảnh Trạch nửa chết nửa sống vui sướиɠ chạy lên lầu, quen cửa quen nẻo đẩy phòng Viên Úc Thần ra. Viên Úc Thần đang ngồi trên giường lật xem một quyển sách ố vàng, ánh đèn màu cam vì y mà mạ lên một tầng ấm áp, thấy Sân Mộc đi vào liền khép lại quyển sách trên tay. "Đã trở về."
Sân Mộc đi đến bên người Viên Úc Thần ngồi xuống, thuận thế duỗi tay cầm lấy tay Viên Úc Thần. "Ta đã muốn sớm trở về."
Bàn tay Sân Mộc lạnh lẽo làm Viên Úc Thần nhăn nhăn mày, tuy rằng biết thể chất hàn trong Sân Mộc khá nặng, nhưng vẫn là có chút lo lắng. "Hôm nay đi chơi thế nào?"
"Khá tốt." Sân Mộc nghĩ nghĩ lại nói "Viên Doãn Ca mua cho ta một thứ, nhưng phải đợi mấy ngày mới có thể mang đến. Ta còn cùng Viên Cảnh Trạch đi đánh nhau ở giả thuyết đấu trường, ta bị thương, sau đó ta liền đem cậu ta đánh cho tàn phế."
Nghe Sân Mộc không việc gì kể lại mọi chuyện phát sinh hôm nay, giữa mày Viên Úc Thần hơi gồ lên rồi chậm rãi hạ xuống, khi nghe đến ước chiến của hai người trong giả thuyết đấu trường, giữa mày lại lần nữa nhăn lại, ngũ quan vốn lãnh ngạnh càng thêm sắc bén.
"Cậu ta quá xúc động lại thiếu kinh nghiệm, chỉ hoàn toàn lợi dụng vào dị năng của mình." Sân Mộc phân tích tình huống Viên Cảnh Trạch, kiến nghị nói "Ta sẽ dạy dỗ cậu ta, ngươi đau lòng không?"
"Trò chơi trước sau chỉ là trò chơi, hắn yêu cầu đi chiến trường thật sự rèn luyện." Viên Úc Thần thanh âm vững vàng sắc bén. "Hắn cũng không còn nhỏ, muốn học sẽ tự mình phụ trách, em không cần quản hắn. Quá mức với ỷ sự sống lại trong trò chơi, vĩnh viễn hắn cũng sẽ không học được cách quý trọng, sinh mệnh chỉ có một lần."
"Ta cũng muốn đi chiến trường, nhân tiện luyện cho cậu ta."
Viên Úc Thần nắm tay Sân Mộc thật chặt, ngũ quan sắc bén mềm đi rất nhiều. "Em bất đồng. Hắn là đệ đệ của ta, tương lai của hắn là ở chiến tranh. Hắn sẽ còn có gia đình của chính mình, bạn lữ, hài tử, một ngày nào đó phải trở thành nam nhân có thể một mình đảm đương một phía."
"Ta có thể sủng em, bởi vì chúng ta có thể cùng trải qua cả đời. Nhưng ta không thể cả đời đi theo hắn, hắn muốn học phải tự chính mình học."
Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần mặt mày nghiêm túc, ngực nóng lên, nhịn không được duỗi tay ôm lấy Viên Úc Thần. Viên Úc Thần giật mình, cũng ngược lại ôn nhu ôm lấy thiếu niên trong lòng ngực. Sân Mộc ngẩng đầu, phồng miệng nhìn Viên Úc Thần "Ngươi đối ta thật tốt."
Viên Úc Thần bật cười ra tiếng "Em là hảo hài tử, đáng giá để ta đối tốt với em."
"Ta mới không phải." Sân Mộc buông Viên Úc Thần ra, vùi đầu nhỏ giọng tự nói. "Không có người nào so với ta còn tệ hơn, trong mắt nhân loại là như vậy."
Viên Úc Thần cầm lấy tay Sân Mộc đang không ngừng động tác moi ngón tay, trong đồng tử sâu thẳm là thâm thúy mà Sân Mộc thích nhất. "Tiểu Mộc, trước kia làm sai có thể sửa, chúng ta là quen biết nhau ở hiện tại, ai đều từng có chuyện từng trải qua."
Sân Mộc gãi gãi lòng bàn tay Viên Úc Thần nửa ngày, ngập ngừng nhỏ giọng "Ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi đau lòng."
Viên Úc Thần chớp mắt một cái sửng sốt, tức khắc cười lên tiếng, sương lạnh trên mặt đều tan hết. "Ân, ta đã biết, cám ơn em a."
"Chờ ngươi khỏe, ngươi dẫn ta đi tinh tế xem biển sao đi." Sân Mộc ngượng ngùng nói sang chuyện khác, chỉ vào quang não trên tay bắn ra quảng cáo nói.
Viên Úc Thần gật đầu, tươi cười không tiêu tan. "Chờ ta tốt lên, ta dẫn em đi xem toàn bộ vũ trụ."