*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Virus TX3 vô tình cắn nuốt phá hủy gien y, tính hủy diệt làm Viên Úc Thần đau đớn, lưu lại trên người vài phần ý thức bạc nhược,khí quan cùng huyết nhục trong cơ thể không ngừng bị xé rách rồi khép lại, sau đó lại xé rách, tựa như địa ngục khổ hình khiến nhân sinh sống không bằng chết.
Giãy giụa trong thống khổ khi cái chết đến gần, Viên Úc Thần hoảng hốt cảm nhận trong miệng tựa hồ bị nhét vào một thứ đồ vật, đồ vật trong miệng theo yết hầu đi xuống, Viên Úc Thần chỉ cảm thấy một cổ khí mát mẻ nhanh chóng lan tràn bên trong thân thể, nội tạng không ngừng bị xé rách thế nhưng bắt đầu có dấu hiệu chuyển tốt, tốc độ virus cắn nuốt gien cũng bắt đầu chậm lại.
Viên Úc Thần không biết cổ lương khí* mát mẻ này là cái gì, nhưng y biết thứ có thể chế trụ sự lan tràn của virus TX3, nhất định là vật tốt.
(1)Lương khí: khí tốt lành, lạnh - mát mẻ.Viên Úc Thần thử thăm dò muốn nắm giữ cổ lương khí kia, khống chế nguồn lực chuyển động trong cơ thể. Theo lương khí xoay vòng vài lần, nội tạng bị xé rách bắt đầu có khuynh hướng khép lại, virus cắn nuốt gien cũng chậm rãi ngừng lại.
Khi Viên Úc Thần nghĩ đã đến lúc chấm dứt, lương khí trong cơ thể đột nhiên tán loạn không thể khống chế, nội tạng đã dần khép lại bắt đầu bị xé rách lần nữa, máu tươi tuông rơi, đau như thiên đao vạn quả.
Lương khí càng ngày càng chuyển lạnh, cơ hồ muốn đông lại huyết mạch trong thân thể y, Viên Úc Thần cảm giác cả người phảng phất như bị phủ trong hàn băng.
Nhưng mà, ở nơi cuối cùng máu đông lại, Viên Úc Thần kinh ngạc phát hiện, gien bị hao tổn lại đang được chữa lành. Viên Úc Thần hiểu rõ gien đối với một dị năng giả đại biểu cho điều gì, vô luận kết quả ra sao, y hiện tại đều phải thử một lần.
Chịu đựng cơn đau nghiền nát, Viên Úc Thần lần nữa giữ lấy cổ lực lượng xa lạ kia, vận chuyển áp chế bệnh độc đang nảy sinh trong cơ thể. Nội tạng cùng huyết nhục trong cơ thể lại bị xé xách rồi khép lại, cứ như một sự rèn luyện trong địa ngục.
Viên Úc Thần hôn mê gần nửa tháng, Phàn Diệp bên cạnh canh giữ một tấc cũng không rời, trong lòng run sợ nhìn hô hấp khi có khi không của Viên Úc Thần trong lúc hôn mê, nhiệt độ cơ thể lúc nóng lúc lạnh, có khi cả người đều như bị đông lạnh thành khối băng. Nếu không phải xác định sinh mệnh Viên Úc Thần sau khi chữa thương vẫn bình thường, lại còn có dấu hiệu dần dần chuyển biến tốt, Phàn Diệp phỏng chừng sẽ nhào sang cùng Sân Mộc liều mạng.
Sân Mộc từ ngoài đi vào, đem một viên tinh hạch nhỏ đưa cho Phàn Diệp, sau đó đến cạnh giường đá ngồi xổm xuống, cứ như vậy nửa tháng mà dưỡng thành thói quen, chống cằm nhìn sườn mặt Viên Úc Thần đang hôn mê, trong mắt là tràn đầy tò mò cùng thích ý.
Hắn thích hơi thở trên người nam nhân này, lại tò mò rốt cuộc là người nào có thể đem nam nhân cường đại này thương tổn thành như vậy?
Phàn Diệp đem tinh hạch Sân Mộc mang về đặt ở góc tường, nơi đó đã nhô lên một tiểu đội tinh hạch sáng lấp lánh. Mắt thấy Sân Mộc lại ghé vào mép giường nhìn Viên Úc Thần, Phàn Diệp gãi gãi đầu, nét mặt tục tằng lãnh ngạnh như gặp phải địch nhân đã biến mất, lại nhiều thêm vài phầnngượng ngùng hữu hảo.
"Ngươi cũng đừng đi ra ngoài mãi, bên ngoài nhiều dị thể như vậy rất nguy hiểm."
Sân Mộc nhìn thoáng qua Phàn Diệp, tự tin vỗ vỗ ngực. "Ta rất lợi hại, nơi này là địa bàn của ta, ai dám không nghe lời ta liền xé xác nó!"
Thấy Sân Mộc chỉ há mồm không ra tiếng, Phàn Diệp xem không hiểu ra sao, Sân Mộc nhăn lại cái mũi, tức giận xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm Viên Úc Thần, không thèm để ý đến Phàn Diệp.
Phàn Diệp vốn ăn nói vụng về, thấy Sân Mộc tựa hồ sinh khí, rồi lại không biết nên làm thế nào, chỉ có thể yên lặng đứng đó.
Đứng nửa ngày, xác định Sân Mộc hạ quyết tâm không quan tâm đến mình, Phàn Diệp chỉ có thể tìm một góc ngồi xuống, từ trong không gian khí móc ra quang não đã hỏng bắt đầu cẩn thận sửa chữa, gã cùng nguyên soái mất tích nửa tháng, các huynh đệ không biết đã biến thành cái dạng gì a, gã nhất định phải tìm được biện pháp liên lạcvới bọn họ.
Ban đêm, gió lạnh gào thét, cát vàng đầy trời, tang thi sôi nổi phát ra gào rống dữ tợn, khủng bốlan tràn trên sa mạc của tinh cầu hoang.
Sân Mộc ngồi trên cửa sổ lộ ra hai cẳng chân trơn bóng, tóc dài trong gió tản ra một mảnh nhuộm đẫm màu mực in, mặc cho gió lốc lớn dần, Sân Mộc đã từ thật lâu trước kia không còn cảm giác được rét lạnh.
Sân Mộc lẳng lặng nhìn ánh trắng bị cát vàng phủ kín một tầng mông lung, trong mắt mang theo vài phần phiền muộn cùng tịch mịch.
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng Sân Mộc biết rõ, chiến tranh kéo dài trăm năm kia chung quy vẫn là nhân loại giành được thắng lợi cuối cùng, nơi này đã từng là viên tinh cầu màu xanh mà nhân loại lấy làm kiêu ngạo, hiện giờ đã bị sa mạc bao trùm.
Nhưng mà nhân loại đâu? Nhân loại đi nơi nào? Nếu nói trong chiến tranh nhân loại đều bị diệt sạch, như vậy hai người kia từ đâu mà đến?
Sân Mộc quay đầu nhìn thoáng qua hai người trong phòng, Phàn Diệp khẩn trương một ngày hiện tại đang dựa vào giường, Viên Úc Thần hôn mê bất tỉnh như cũ.
Địa cầu đã không còn, như vậy nơi nào mới có đường về cho hắn? Hắn nên đi nơi nào, nơi nào mới là nhà của hắn đây?
Viên Úc Thần cảm giác như đã qua thật lâu, nội tạng trong cơ thể y không ngừng xé rách rồi khép lại, thiên đao vạn quả không để y dễ chịu nay đã thừa nhận được ba phần, y không rên một tiếng mà thừa nhận sự rèn luyện từ địa ngục này, thẳng đến khi nội tạng cùng huyết nhục dần dần khép lại không còn dấu hiệu xé rách, Viên Úc Thần lúc này mới tùy ý để bản thân chân chính lâm vào hắc ám. Y biết, mình kiên trì thành công.
Lần nữa khôi phục ý thức, Viên Úc Thần cố mở lên hai mắt, nghênh đón y lại là một mảng hắc ám, tiếng gió gào thét cùng tiếng rống của dị thể văng vẳng bên tai.
Viên Úc Thần muốn ngồi dậy, chính là mỗi khi hắn cố chống đỡ thân thể liền truyền đến một trận đau nhức, nhấc không nổi nửa phần sức lực, chỉ có thể từ bỏ.
Viên Úc Thần bình tĩnh đánh giá xung quanh, ánh mắt hướng về phía những tảng đá không hoàn chỉnh cạnh cửa sổ, cuối cùng không cách nào dời đi. Một thiếu niên thân hình đơn bạc gầy yếu đang cô độc ngồi bên cửa sổ, trên người bọc một kiện áo khoác to rộng, tóc dài trong gió tản ra cảm giác mềm mại ôn hòa, lộ ra cần cổ trắng như ngọc, dưới ánh trăng thanh lãnh tựa như quanh quẩn một vầng châu quang xinh đẹp.
Thiếu niên quay đầu, ngũ quan thanh tú hiền hòa lại có phần suy nhược, sâu trong đôi mắt đen là bình tĩnh đạm nhiên, mang theo vô vàn phiền muộn cùng đau thương.
Thiếu niên này, vì cái gì mà khổ sở?
Sân Mộc ngốc ngốc nhìn Viên Úc Thần, bất quá vẫn là không duy chuyển. Thấy thiếu niên nhìn chằm chằm vào mình không hé răng, Viên Úc Thần cho rằng y đem người ta dọa sợ, muốn mở lời gọi người đến. Viên Úc Thần tận lực làm cho nét mặt bản thân trở nên ôn hòa, xoa dịu không khí một chút, Sân Mộc đột nhiên hé miệng, không tiếng động hét lên một tiếng, "bẹp" một cái, đầu đã ngã nhào ra ngoài cửa sổ.
Thấy Sân Mộc ngã xuống cửa sổ, Viên Úc Thần cả kinh theo bản năng muốn đứng dậy, đau đớnliền truyền vào thân thể, vô lực mà gục trở lại.
Sân Mộc như một cơn gió từ ngoài chạy vào, ánh mắt trông chờ nhìn Viên Úc Thần từ đầu đến chân. Sủng vật sống a? Hảo vui vẻ ~~~
Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc một hồi, âm thanh trầm thấp ổn trọng còn mang theo chút mệt mỏi. "Là ngươi đã cứu ta?"
"Ân ân! Cho nên ngươi nhất định phải báo đáp a! " Sân Mộc vui sướиɠ gật đầu.
Thấy Sân Mộc không nói lời nào, Viên Úc Thần tựa hồ nghĩ tới cái gì, bàn tay thong thả rồi mở ra, một bản kim loại trong suốt liền xuất hiện giữa bàn tay trống rỗng.
"Lại là một dị năng giả không gian?" Sân Mộc mở to hai mắt nhìn bản kim loại trong tay Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần chịu đựng đau đớn, gian nan click mở bản kim loại, một cái huyền phù giả lập xuất hiện, khiến Sân Mộc cả kinh mà nhảy dựng.
"Biết viết được chứ?" Viên Úc Thần nhìn phía Sân Mộc.
"Ngươi cho rằng chỉ số thông minh của học bá ta vẫn là giá trị âm như trước khi ngủ sao?" Sân Mộc sâu kín liếc Viên Úc Thần một cái, bình tĩnh mà phun tào.
"Ta tên Viên Úc Thần, ngươi tên là gì?"
Sân Mộc nhìn màn hình giả lập của huyền phù giữa không trung, thử dùng ngón tay thọc thọc, vẻ mặt ngạc nhiên. Trong mắt Viên Úc Thần hiện lên ý cười, nét mặt cũng mềm dịu đi không ít. "Trực tiếp viết lên đó là được."
Sân Mộc duỗi tay cẩn thận dò xét trên màn hình giả lập, sau khi xác định liền nhanh nhẹn lả tả vài nét bút, viết lên đại danh của chính mình.
Viên Úc Thần nhìn chữ viết trên màn hình giả lập, ý cười trong mắt chậm rãi nhạt đi, trên khuôn mặt trầm ổn mang theo chút ý vị thâm trường.
Trầm ngâm một lát, ngón tay Viên Úc Thần bắt đầu hoạt động, ở trên bản kim loại miễn cưỡng gõ vài cái, đưa vàomột tổ số liệu, hai chữ Sân Mộc viết ra trên màn hình giả lập hóa thành một tổ mã kí tự kỳ quái.
"Đây là công nghệ thời điểm bệnh độc phát triển cao trào." Sân Mộc thọc thọc Viên Úc Thần.
"Đây là văn tự thông dụng của liên bang." Viên Úc Thần mở miệng giải thích. "Ngươi tên Sân Mộc."
Sân Mộc gật đầu, trong lòng đối với hai chữ liên bang có loại ấn tượng mơ hồ, cảm thấy thật lâu trước kia trên một lá thư đã từng thấy qua hai chữ này.
"Ngươi như thế nào lại ởdi tích chiến trường địa cầu cổ? Là dân chạy nạn, hay là người đào vong."
Sân Mộc chống cằm suy nghĩ nửa ngày, hồi tưởng trước kia bị người thế giới truy nã, hắn hẳn được xem như người đào vong đi? Sân Mộc do dự hướng về phía Viên Úc Thần khoa tay múa chân.
"Ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ngươi từ đâu tới đây?" kỳ thật Sân Mộc càng muốn hỏi nhân loại đều đi đâu rồi.
"Ta đến từ Lam Á Tinh, chủng tộc nhân loại, thời điểm chấp hành nhiệm vụ thanh trừ phi thuyền ngoài ý muốn rơi xuống nơi này." Viên Úc Thần đem sự tình ngắn gọn kể qua, nói đến sự việc ngoài ý muốn, biểu tình Viên Úc Thần rõ ràng lạnh đi không ít, khí thế mang theo chút lãnh lệ làm người ta sợ hãi.
Sân Mộc giương miệng ngốc ngốc nhìn Viên Úc Thần, đầu có chút không theo kịp. Đây là chuyện gì xảy ra? Như thế nào hắn ngủ một giấc, nhân loại đều chạy ra ngoài hành tinh cả rồi? Hắn cũng không có khi dễ bọn họ a?
"Ngươi làm thế nào cứu được ta?" Viên Úc Thần nghi hoặc. Virus TX3 mà những người đó vì đối phó y là từ sở nghiên cứu chế tạo chuyên môn, cũng là cấm dược, nhằm vào thể chất để phá hủy gien y. Theo lý mà nói, loại virus này vẫn còn trong giai đoạn thí nghiệm, không có huyết thanh cứu chữa.
"Ngươi ăn bảo bối của ta! Đồ gia truyền a!" nghĩ đến tinh hạch bị Viên Úc Thần ăn vào bụng, tâm can tì phổi Sân Mộc liền đau. "Ngươi ăn bảo bối của ta, về sau ngươi chính là người của ta, ta muốn ngươi bồi ta cả đời. "
Nhìn màn hình trên huyền phù kia nhảy ra một đám kí tự tức giận, mí mắt Viên Úc Thần giật giật, thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh mà đơ mặt.
"Ngươi không muốn!?" Sân Mộc trừng mắt Viên Úc Thần, như chỉ cần Viên Úc Thần gật đầu một chút thôi hắn liền bay qua đem y cắn xé.
"Ngươi, không hối hận?" Viên Úc Thần nhìn màn hình trên huyền phù trầm mặc hồi lâu, trầm giọng dò hỏi.
Hắn có cái gì phải hối hận a? Sân Mộc mờ mịt.
Viên Úc Thần chăm chú nhìn Sân Mộc vài giây, mở miệng hứa hẹn. "Hảo, nếu sau khi ngươi thành niên vẫn còn kiên trì ý muốn này, ta liền chiếu cố ngươi cả đời."
Tuy rằng đứa nhỏ này là một người đào vong, nhưng hắn là người cứu tính mạng y. Nếu đứa nhỏ này sau khi thành niên vẫn kiên trì như lời hôm nay, như vậy y nguyện ý cưới hắn, cho hắn một thân phận sạch sẽ, chiếu cố sinh hoạt của hắn. Đứa nhỏ này có đôi mắt thực sạch sẽ, y cũng không chán ghét, chờ khi hắn lớn lên cưới hắn làm thê tử của mình, như vậy cũng không phải không thể tiếp thu.
"Về sau ngươi chính là của ta." thấy Viên Úc Thần gật đầu, Sân Mộc không biết bản thân đã bị chính mình bán đi, vừa lòng nhìn sủng vật của mình, trông thế nào cũng thật thuận mắt.
Sân Mộc chạy tới chỗ đặt tinh hạch mấy ngày nay đem về ở góc tường, mang đến bên người Viên Úc Thần. Sủng vật không thể bị đói, xem ra về sau phải nỗ lực đánh nhau nhiều hơn a.
"Không cần, chính mình giữ đi." Viên Úc Thần nhìn tinh hạch sáng lấp lánh bên người, con ngươi trầm lặng nhiều thêm vài phần nhu hòa.
Đứa nhỏ này tuy là đào vong của tinh tế, lại một thân một mình bị nhốt tại tinh cầu hoang vu này, nhất định ăn không ít khổ, là thê tử tương lai của mình, y tự nhiên cũng muốn đối xử với hắn thật tốt, như thế nào lại yêu cầu hắn chuẩn bị của hồi môn cơ chứ.
"Cho ngươi!" Sân Mộc khăng khăng đem tinh hạch đẩy đẩy vào người Viên Úc Thần. Có đôi khi sủng vật quá ngoan cũng không tốt, dữ một chút, tùy hứng một chút mới đáng yêu, bằng không làm chủ nhân như hắn một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Sân Mộc chấp nhất, Viên Úc Thần cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp dời đề tài. "Thời gian đã trễ thế này, ngươi cũng nghỉ ngơi đi."
"Hảo a!" Sân Mộc gật đầu, nhanh nhẹn bò lên giường đá, cuộn tròn nằm trong lòng ngực Viên Úc Thần, thỏa mãn mà ôm lấy eo Viên Úc Thần. Sủng vật thật ấm, ấm dạt dào, thật là thoải mái.
Trong lòng ngực đột nhiên có thêm một vật thể lạnh như băng hình người, thân thể Viên Úc Thần bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt cứng đờ đến lợi hại.
Trầm mặc hồi lâu, Viên Úc Thần cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng ngực, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của thiếu niên, mày nhíu lại.
Đứa nhỏ này có phải đang lạnh không?
Viên Úc Thần chống thân thể đau nhức, miễn cưỡng đem Sân Mộc nhích lại gần, tận lực để Sân Mộc càng dán vào người mình. Nếu đây là thê tử tương lai của y, cùng chung chăn gối là chuyện đương nhiên đi, về sau tự nhiên sẽ thành thói quen.
Vì thế, một cái hiểu lầm tốt đẹp, trở thành thành tựu gà bay chó sủa trong tương lai ~~~