Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 132: Tình cảm của Viên Cảnh Trạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Mộ Đồ mở to mắt nhìn mặt quan tài gần trong gang tấc của Sân Mộc, Mộ Đồ ngốc ra một lát, chần chờ véo mặt "Sắp chết mà ác mộng còn kéo tới."

Sân Mộc lập tức đen mặt, ngọc lưu ly trong tay hóa thành tro, khí phách nhấc chân dẫm lên mặt Mộ Đồ "Quả nhân giúp ngươi thoát khỏi ác mộng, như thế nào?" Trực tiếp đưa tên ngu xuẩn này xuống địa ngục.

Mộ Đồ hoàn hồn nhìn sang Viên Cảnh Trạch và Trọng Lê đang che mặt, nháy mắt tỉnh táo lại, quyết đoán ôm chân Sân Mộc dịch mặt né đi. "Sân Mộc ca khí phách uy vũ!"

Sân Mộc nhấc cái chân tôn quý lên, kiêu ngạo hất cằm cười nhạo, tiểu bộ dáng ngạo kiều manh đến nổi tâm Viên Úc Thần ở khu giám sát đều mềm nhũn.

Sân Mộc xoay người nhìn về phía Viên Cảnh Trạch, tinh sắc chói mắt khiến Sân Mộc hơi nhíu mày. Viên Cảnh Trạch chống thân thể đứng lên, khẽ nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười quen thuộc với Sân Mộc. "Sân Mộc ca ta không có việc gì."

"Như thế nào để bị khi dễ thành như vậy." Sân Mộc bĩu môi ghét bỏ.

"Cảnh Trạch diệt được hai kẻ săn thú, kết quả bị những kẻ săn thú khác đuổi gϊếŧ." Trọng Lê giải thích.

Sân Mộc liếʍ răng nanh, mắt đầy nguy hiểm "Hoá ra là lập thành nhóm đi quần ẩu, cái này ta rất am hiểu a."

"Sân Mộc ca ngươi muốn làm gì?" Mộ Đồ nhìn vẻ mặt nguy hiểm của Sân Mộc, theo bản năng cảm giác được hàn khí âm trầm ập vào lưng.

Sân Mộc cởϊ áσ khoác ném cho Viên Cảnh Trạch đã bị phá hư chế phục, khủng bố siết chặt nắm tay nói "Đừng ủy khuất, quả nhân làm chủ cho ngươi, xem ta gϊếŧ chết đám tôn tử này."

"Phòng nghiên cứu tổ chức R không phải ở đây, cần rời khỏi nơi này không?" Bách An Ngưng bưng máy tính đi vào hỏi ý kiến Sân Mộc.

"Cần giải quyết vấn đề trước khi rời đi." Sân Mộc cởi nút cổ tay, khóe miệng nhếch lên để lộ răng nanh đang rục rịch.

Bách An Ngưng nghi ngờ nhìn về phía Mộ Đồ và Trọng Lê, đóng máy tính cất vào "Làm sao vậy?"

Mộ Đồ cho ánh mắt ý bảo áo khoác Sân Mộc trên người Viên Cảnh Trạch, nhếch miệng cười nói "Cảnh Trạch bị kẻ săn thú kết thành nhóm cùng nhau khi dễ."

(Nói bình dân là bị đánh hội đồng đó *thương Trạch*)


Bách An Ngưng tỏ vẻ hiểu được, sau đó lại như nghĩ đến cái gì hỏi "Các ngươi là từ lúc bắt đầu đã bị thả xuống tinh cầu nhiệm vụ này sao?"

"Chúng ta bị thả xuống tinh cầu số 4, sau khi xác định nơi đó không phải nơi nghiên cứu tổ chức khủng bố, liền trộm lẻn vào phi thuyền vận chuyển vật tư của kẻ săn thú, sau đó tới đây." Trọng Lê nói.

"Tụ tập liên hoan đi? Thoải mái lên." Trác Kỳ Bảo vẫy tay hô lên.

Bách An Ngưng gật đầu tự hỏi. "Tinh cầu số 2, tinh cầu số 4, tinh cầu số 7 loại bỏ, khu vực có thể chọn còn 7 nơi, phải đem mục tiêu tìm kiếm đặt ở 7 nơi này."

Đi theo Sân Mộc rời khỏi tòa nhà hoang, bốn kẻ săn thú đuổi gϊếŧ Viên Cảnh Trạch, tứ chi đứt đoạn nằm trong vũng máu, máu của tộc đàn các tinh tế hòa quyện vào nhau, tràn ngập mùi tanh gay mũi.

Mộ Đồ lộ vẻ kinh ngạc "Đây đều là các ngươi giải quyết?"

"Đều là tự Sân Mộc." Trác Kỳ Bảo bình tĩnh giải thích. "Suy cho cùng với siêu cấp cường giả 5S, đám lâu la này căn bản chỉ là món khai vị."

"5S!!" Viên Cảnh Trạch cũng kinh ngạc ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn về phía Sân Mộc.

"Lại vô nghĩa ta cũng đem ngươi nhào a nhào đào hố chôn." Sân Mộc mắt cá chết liếc nhìn Trác Kỳ Bảo.

Viên Cảnh Trạch thất thần cụp hai mắt, nguyên lai bọn họ chênh lệch xa đến vậy sao?

Sân Mộc mang theo bọn Viên Cảnh Trạch tạm lưu lại tinh cầu số 7, Viên Cảnh Trạch lộ diện lọt vào tầm đuổi gϊếŧ của kẻ săn thú, nhưng đều bị Sân Mộc đánh đến cả người gãy xương, nửa chết nửa sống.

Sau khi kẻ săn thú trên tinh cầu số 7 đều biết Diêm Vương sống Sân Mộc, liền trốn trong góc không dám đối đầu cùng Sân Mộc. Bọn họ giống như tức sự ninh nhân*, nhưng Sân Mộc chính là thích nhổ cỏ tận gốc. Ngắn ngủn 5 ngày kẻ săn thú trên tinh cầu số 7, đều bị Sân Mộc thanh trừ không còn lại bao nhiêu.

*Tức sự ninh nhân: Chỉ hành động không sinh sự, bớt việc thì người cũng yên lòng.

Đồng thời khi Sân Mộc giúp Viên Cảnh Trạch báo thù, thương tích Viên Cảnh Trạch cũng dưỡng không sai biệt lắm.

Sân Mộc quét sạch dịch dinh dưỡng mang tới cho Viên Cảnh Trạch, Viên Cảnh Trạch nhìn chằm chằm dịch dinh dưỡng trầm mặc hồi lâu, lên tiếng hỏi "Sân Mộc ca ngươi chuẩn bị khi nào rời đi."

"Ngày mai xuất phát." Sân Mộc gặm dịch dinh dưỡng tùy tiện đáp.

"Ta không định đi cùng Sân Mộc ca." Viên Cảnh Trạch nói làm Sân Mộc có chút giật mình, Mộ Đồ và Trọng Lê bên cạnh cũng kinh ngạc.

Viên Cảnh Trạch ngẩng đầu nhìn thẳng Sân Mộc, biểu tình kiên định "Sân Mộc ca rất mạnh, tinh tế săn thú ở trong mắt Sân Mộc ca căn bản không coi là nhiệm vụ. Ta đi theo Sân Mộc ca nơi nơi được bảo hộ, không có nguy hiểm. Ta muốn đến tinh tế săn thú là để rèn luyện, được Sân Mộc ca bảo hộ căn bản không phải điều ta muốn."

Sân Mộc dựa vào cửa sổ, gặm dịch dinh dưỡng nhìn chằm chằm bên ngoài, đạm thanh nói "Bọn Trác Kỳ Bảo đi theo ta cũng có thể rèn luyện, khi bọn họ đối địch ta sẽ không nhúng tay vào, trừ phi bọn họ cầu cứu."

Viên Cảnh Trạch cúi đầu không nói lời nào, Sân Mộc liếc nhìn Viên Cảnh Trạch, nghĩ đến chuyện Trác Kỳ Bảo từng nói, trong đầu đột nhiên nhảy ra ý nghĩ.

"Viên Cảnh Trạch có phải ngươi đã thích ta không." Nghĩ đến phải hỏi cái này thì Sân Mộc liền nóng nảy.

"!!!" Viên Cảnh Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu khϊếp sợ nhìn Sân Mộc, khoảng không trong đầu chỉ còn lại sợ hãi "bí mật bị Sân Mộc phát hiện".

Sân Mộc vốn cảm thấy là tự mình đa tình, hắn không thích Viên Cảnh Trạch, cũng không có ái muội không rõ cùng cậu, Viên Cảnh Trạch sẽ không thích mình. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc lập tức cảm thấy có chút đau đầu.

"Tình cảm ngây thơ tuổi mới lớn có thể hiểu được, nhưng tốt nhất nên dừng ở đây." Sân Mộc ngửa đầu uống cạn dịch dinh dưỡng, xoay người nhảy xuống cửa sổ.

"Đề nghị của ngươi ta tiếp nhận, trước khi đi ta sẽ tìm cho ngươi chiếc phi thuyền." Sân Mộc đi tới cửa thì dừng lại, đưa lưng về phía Viên Cảnh Trạch trầm mặc một lát. "Ta thích là Viên Úc Thần, bất cứ lúc nào cũng vậy. Ngoại trừ y ai ta cũng không cần, cho dù trong thân thể các ngươi chảy cùng dòng máu."

Viên Cảnh Trạch nhìn bóng Sân Mộc dần dần biến mất, biểu tình vặn vẹo mang theo sợ hãi khi bí mật bị phơi bày, càng tuyệt vọng hơn chính là tình cảm bị Sân Mộc sạch sẽ cắt đứt.

Mộ Đồ muốn nói an ủi Viên Cảnh Trạch rồi lại thôi, Trọng Lê túm lấy Mộ Đồ lặng lẽ rời đi, trong lòng bọn họ đều thật khϊếp sợ, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới Viên Cảnh Trạch thế mà lại có loại tâm tư này với Sân Mộc.

Nhưng nhớ lại sự khẩn trương cùng ôn nhu Viên Cảnh Trạch đối với duy nhất mình Sân Mộc ở học viện, cũng đều hiểu được chút ít. Chỉ tiếc từ trước đến nay tình cảm luôn khó đoán, Sân Mộc chính là gặp được Viên Úc Thần trước, người Sân Mộc thích cũng là Viên Úc Thần.

Khu giám sát tinh cầu, nguyên thủ các tinh tế trộm bát quái đem tầm mắt liếc sang Viên Úc Thần, Viên Úc Thần ngồi ngay ngắn bên cạnh nguyên thủ Lam Á tinh, bưng ly trà bình tĩnh uống, biểu tình hoàn mỹ nhìn không ra chút sơ hở nào.

Nguyên thủ các tinh tế thất vọng đồng thời cũng nói thầm trong lòng, chẳng lẽ Viên Úc Thần đã sớm biết? Ngẫm lại Viên Cảnh Trạch xin tốt nghiệp trước, sớm rời khỏi học viện tiến vào quân bộ, nguyên thủ các tinh tế đều lập tức tỏ vẻ âm mưu rồi.

Nhưng không ai biết được, bàn tay đặt dưới bàn của Viên Úc Thần đã sớm siết chặt, khớp xương cứng đờ lộ ra gân xanh khủng bố.

Sân Mộc đi đến một mái nhà hoang phế nằm xuống, Trác Kỳ Bảo không biết ở đâu chui ra ngồi bên cạnh Sân Mộc. Sân Mộc nhắm mắt lãnh đạm nói "Nghe được bao nhiêu?"

"Hẳn là không nên nghe đều nghe được đi." Trác Kỳ Bảo cào loạn tóc thở dài.

"Đây xem như vận mệnh sao?" Sân Mộc nhíu mày. Đời trước Viên Cảnh Trạch thích hắn, đời này hắn thích Viên Úc Thần, nhưng Viên Cảnh Trạch vẫn thích hắn.

Trác Kỳ Bảo hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Sân Mộc "Ngươi là ngốc thật hay giả ngốc, người thích ngươi nhiều như vậy, viện sinh trong học viện đều nhìn vào mắt, chỉ có ngươi xuẩn."

Sân Mộc nheo mắt đầy nguy hiểm, Trác Kỳ Bảo quyết đoán run sợ "Ta xuẩn."

"Người thích ta rất nhiều, nhưng có mấy ai thật tình." Nếu biết được thân phận của hắn, còn không phải sợ tới mức xoay người bỏ chạy.

"Trọng Tử Vũ thích ngươi tính không?" Trác Kỳ Bảo vừa lòng nhìn được Sân Mộc trợn to mắt. "Bách An Ngưng thích ngươi, tính không?"

"Đừng nói nữa, nghe phiền lòng." Sân Mộc xếp bằng ngồi dậy, nhìn đống hoang phế trên tinh cầu số 7 hờ hững nói. "Ta vẫn là câu nói kia, ngoại trừ Viên Úc Thần ai ta cũng không cần."

"Nếu ngươi không gặp phải Viên Úc Thần trước thì sao? Ngươi sẽ còn thích y ư?"

Sân Mộc lấy quân hàm nguyên soái ra, nhìn hồi lâu dưới ánh hoàng hôn. "Có lẽ sẽ không, nhưng ta cũng sẽ không thích người khác."

"Nào có chuyện xác định như vậy." Trác Kỳ Bảo cười khẽ, nắng chiều ánh lên tang thương nhạt nhòa trong mắt. "Nếu mọi chuyện đều có thể tùy tâm, thì làm sao có nhiều bất đắc dĩ cùng biệt ly như vậy."

"Đi báo với bọn Bách An Ngưng, lập tức xuất phát rời khỏi tinh cầu số 7." Sân Mộc thu hồi quân hàm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Nhanh như vậy, không phải nói ngày mai đi sao?" Trác Kỳ Bảo kinh ngạc.

"Ở lại làm gì, nghe ngươi giảng tình yêu tâm đắc với ta?" Sân Mộc bĩu môi đá đến. "Lại vô nghĩa ta liền ném ngươi xuống dưới."

"Ta đi liền." Né tránh Sân Mộc đá chân tới, Trác Kỳ Bảo lại lần nữa khôi phục bộ dạng xuẩn manh bình thường.

Nhìn Trác Kỳ Bảo nhảy nhót biến mất ở chỗ ngoặt, Sân Mộc đỡ trán lẩm bẩm một câu "ngu xuẩn", lúc xoay người tầm mắt đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đang đứng ở tầng thượng nơi xa, sát khí lạnh thấu xương khiến Sân Mộc kinh hãi.

"Gia Long." Đồng tử Sân Mộc chợt lóe tinh sắc rồi biến mất.

Dưới nắng chiều nhiễm máu, Sân Mộc và Gia Long đứng giằng co trong khu thành thị hoang phế, kiến trúc bị tàn phá phía sau vì không khí mà tăng thêm vài phần bi thương.

"Sân Mộc, Bách An Ngưng tới!!" Trác Kỳ Bảo ầm ĩ gào lên.

Gia Long cuối cùng mịt mờ nhìn Sân Mộc, xoay người biến mất trong phạm vi tầm mắt Sân Mộc. Sân Mộc ngóng nhìn bóng dáng Gia Long biến mất, giữa mày ẩn ẩn nhíu lại. "Gia Long, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"

Giấu đi cảm xúc phập phồng khi thấy được Gia Long, Sân Mộc nghe Bách An Ngưng phân tích về tinh cầu nhiệm vụ. "Mấy hôm nay ta điều tra được viện sinh đến từ khu vực nhiệm vụ khác, hiện tại có thể loại bỏ số 7, số 4, số 2, số 6, số 9, số 10, số 1, cho nên cơ bản có thể kết luận tinh cầu nhiệm vụ chủ là giữa tinh cầu số 3 và số 5."

"Ta đề nghị đến tinh cầu số 5 trước." Long Vũ trầm tư một lát nói. "Khu vực nhiệm vụ số 3 và số 1 quá gần, nếu có viện sinh thoát ra từ số 1, nhất định sẽ từ số 1 di chuyển đến khu vực số 3."

"Ta đồng ý phân tích của Long Vũ." Bách An Ngưng thao tác máy tính, để Sân Mộc nhìn số liệu cậu đã chỉnh sửa ra. "Đến nay vẫn chưa có dấu hiệu hoạt động của viện sinh trên tinh cầu số 5, hoặc là tinh cầu số 5 thật sự bình thường, viện sinh đều an toàn rời đi."

"Hoặc là viện sinh trên tinh cầu số 5 đều bị tiêu diệt." Mễ Phi trợn mắt.

"Liền đi tinh cầu số 5." Sân Mộc quyết đoán.

"Ta đi khởi động chiến hạm." Nhớ tới chiến lợi phẩm bảo bối, Mễ Phi vui sướиɠ chạy ra ngoài.

Long Vũ ý bảo Viên Cảnh Trạch ở tòa lầu hoang, chần chờ hỏi "Bọn họ muốn đi cùng chúng ta sao?"

"Để phi thuyền lại." Sân Mộc bỏ lại một câu, đứng dậy đuổi theo Mễ Phi.

Long Vũ và Bách An Ngưng hai mặt nhìn nhau có chút không hiểu, Trác Kỳ Bảo cười cười nói "Sân Mộc làm như vậy đều có ý của hắn, làm theo là được."

"Được."

"Cảnh Trạch, Sân Mộc ca bọn họ đi rồi." Mộ Đồ đứng bên cửa sổ quay đầu nói với Viên Cảnh Trạch.

Viên Cảnh Trạch trầm mặc ngồi trong góc khuất, đi rồi cũng tốt, giống như trong giấc mộng kia, mặc dù lúc đầu yêu nhau, nhưng cuối cùng hắn vẫn vứt bỏ cậu mà đến bên cạnh Viên Úc Thần.

Viên Cảnh Trạch kéo khóe miệng cười khổ, chung quy là hắn không nên thuộc về cậu, sau cùng điều hắn lưu lại cho cậu cũng chỉ là bóng lưng lạnh lùng rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »