Chương 11: Tang thi hoàng cắt tóc gọn gàng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 11: Tang thi hoàng cắt tóc gọn gàngSau khi đoạn video được phát ra những lời đồn đãi có liên quan Viên Úc Thần dần dần bình ổn xuống, hơn nữa có Tề Lăng Mạt âm thầm thao túng, đem sự chú ý của đại chúng chậm rãi dời đến trên người những thế lực đang âm thầm tác quái. Tuy rằng như thế, nhưng từ sau khi đoạn video đăng lên, Viên Úc Thần không còn ở trước công chúng ra mặt, cũngkhông khỏi làm một ít kẻ sinh nghi, chính là bốn phía cũng không có làm gì ồn ào. Ngẫu nhiên sẽ có người đưa ra một câu, nhưng thực mau lại bị đè xuống.

Hết thảy nhìn như yên bình, nhưng sớm đã có sóng ngầm mãnh liệt, đang lúc hai bên đang giằng co, tin tức yến tiệc tại nhà Viên Úc Thần hoàn toàn đem mặt ngoài yên bình này đánh vỡ.

Thời gian một tháng qua trong chớp mắt, thân thể Viên Úc Thần đã khôi phục bảy tám phần, hai chân cũng có cảm giác trở lại, tuy rằng vẫn như cũ đi đứng có chút khó khăn, nhưng đứng thẳng bình thường đã không phải việc khó.

Hôm nay Trọng Lân từ sớm đã đến biệt thự, đem quân trang mới đưa tới cho Viên Úc Thần, mười lăm chiếc phi hành khí quân dụng tốt nhất bày ra bên ngoài biệt thự, đội đặc chiến trên người mặc trang phục dã chiến đặc thù, thống nhất mang súng ngắm KT86, đứng nghiêm chỉnh hai bên phi hành khí chờ, ánh mắt sắc bén khí thế bức người.

Trọng Lân vốn dĩ an bài đưa Viên Úc Thần bí mật chuyển đến nhà chính, nhưng sau khi Sân Mộc biết liền trực tiếp thay đổi kế hoạch, hắn phải làm lớn như vậy, là muốn nói cho những con chuột đang âm thầm lấp ló kia tránh qua một bên, hắn chẳng quản cái gì yêu ma quỷ quái, tới một người liền làm thịt một người. Lại nói, đường đường là sủng vật của tang thi hoàng hắn, toàn thân tùy tiện rút một cọng lông thôi cũng chính là thượng phẩm.

Viên Úc Thần thay quân trang mới tinh đứng ở trước gương, thong dong mang lên quân hàm cùng quân công chương, biểu tình không hề thiếu đi trang trọng, khí thế lạnh lùng trầm ổn như vô hình áp chế những người khác trong phòng.

Sân Mộc ngồi trên sô pha, rất có tâm tình chống cằm nhìn chằm chằm dáng người Viên Úc Thần, lần đầu tiên Sân Mộc phát hiện có người có thể đem quần áo cứng nhắc mặc đến đẹp như vậy, tựa như nhìn những người mẫu tinh xảo trong tủ kính hắn từng thấy, rất giống nhau.

Viên Úc Thần chuẩn bị xong, ánh mắt sắc bén xuyên qua gương thẳng tắp dừng trên người Sân Mộc. Sân Mộc nâng tay lên đưa ra một ngón tay cái "Thật soái."

Hiện giờ Sân Mộc đã có thể mở miệng nói một ít câu đơn giản, nhưng có lúc hắn tương đối nóng vội lời sẽ bị đứt quãng. Những câu có số lượng nhiều, đầu lưỡi vẫn chưa đánh cong lại được.

"Nguyên soái! Thời gian sắp đến." Trọng Lân tiến lên. Viên Úc Thần giấu đi ý cười trên khóe miệng, khẽ gật đầu.

Sân Mộc đứng dậy đi đến đứng một bên cạnh Phàn Diệp, hướng về phía Viên Úc Thần vẫy tay "Ta sẽ đi trước."

Từ lúc theo Viên Úc Thần đến tinh cầu này, hắn liền biết thân phận Viên Úc Thần thuộc về cái loại quyền cao chức trọng thị phi nhiều, Sân Mộc không để thể ý những chuyện phiền toái lộn xộn kia, cũng tùy Viên Úc Thần tâm tình không vui, để sủng vật đi phía sau nam nhân như hắn. Ai dám thương tổn sủng vật, xé xác! (quá mạnh =)))) đờn ông đít thực đó. Ai đυ.ng chồng ông ông xé xác nha chưa, Liệu hồn haha)

"Đi thôi." Viên Úc Thần gật đầu, mày đen cơ trí lộ ra tín nhiệm, không chút nghi ngờ.

Phàn Diệp mang theo Sân Mộc xoay người rời khỏi phòng, so với Phàn Diệp đang khẩn trương, Sân Mộc nhẹ nhàng hơn nhiều. Kế hoạch của Sân Mộc là đầu tiên hắn đi vào chiếc phi hành khí, sau đó chờ khi Viên Úc Thần xuất hiện ở cửa, lập tức sử dụng dị năng phong hệ khống chế, làm Viên Úc Thần trước mặt mọi người bình tĩnh đi vào phi thuyền.

Theo hai người đi ra biệt thự, những nhà truyền thông cùng dân chúng vẫn luôn chờ nháy mắt liền hưng phấn lên, liếc mắt một cái nhìn giống như bầy quạ chen chúc xô đẩy thành một mảnh, trong lòng Sân Mộc âm thầm táp lưỡi, cũng không phải tổng thống đi ra ngoài, quá khoa trương rồi đi.

Đám người xung quanh ánh mắt gắt gao thăm dò nhìn chằm chằm cửa biệt thự mở ra, lại không nhìn thấy thân ảnh Viên Úc Thần, thất vọng rất nhiều lại không có ai dám oán giận, rốt cuộc bảng hiệu đội đặc chiến Cửu Quân vẫn rất có lực chấn nhϊếp.

Sân Mộc mặc quân trang đội đặc chiến đi theo Phàn Diệp lên phi hành khí, đến nơi Sân Mộc bảo Phàn Diệp gửi tin tức cho Trọng Lân, bên kia Trọng Lân nhận được, liền bảo chúng quan quân trong phòng chờ cửa, đợi có mệnh lệnh mới đi ra ngoài.

Sân Mộc ghé vào cửa sổ phi hành khí phía trước, chống cằm nhìn đám người chen chúc kia, đối với Viên Úc Thần lại càng thêm tò mò. Nếu là ở mạt thế, Viên Úc Thần "vừa sáng lại rực" nhất định là một thống lĩnh căn cứ thượng đẳng. Loạn thế anh hùng xuất hiện lớp lớp, chỉ hận có anh hùng lại không thể gặp.

Mọi người nín thở nhìn chăm chú, cửa biệt thự lại lần nữa mở ra, Sân Mộc không một tiếng động yên lặng tạo gió cuống lên, bước chân Viên Úc Thần trầm ổn nện xuống, trước cái nhìn của vạn công chúng đi ra, phía sau là Trọng Lân cùng Tề Lăng Mạt tùy ở hai bên, tiếp theo là một quan quân cấp tá, quân trang cùng một màu thẳng tắp, chọt mắt một đám người muốn hôn mê.

"Nguyên soái!" Đội đặc chiến động tác nhất trí thu súng đứng thẳng thắn, cùng hô chào, chỉnh tề vang dội, chấn động nhân tâm.

Viên Úc Thần biểu tình nghiêm túc ổn trọng, trước cái nhìn chằm chằm của vạn người hơi thở vẫn bất biến, khí thếsắc bén làm đám người đang chờ nín thở không thốt nên lời, e sợ quấy rầy đến nam nhânđứng ở đỉnh caoLam Á Tinh này.

Viên Úc Thần đi lên phi hành khí, đến cửa phi hành khí dừng chân quay đầu, ánh mắt quét đám người ở xa, Viên Úc Thần thẳng tắp kính một cái chào theo nghi thức quân đội. Thiên ngôn vạn ngữ không cần nhiều lời, tấm lòng trung nghĩa của vị quân nhân làm tất cả mọi người đỏ hốc mắt, sau đó phát ra tiếng hoan hô rung trời.

Người nam nhân này chính là thủ vệ Lam Á Tinh, y đóng giữ tiền tuyến, bảo hộ nhân sinh an bình.

Theo cửa phi hành khí chậm rãi đóng lại, Sân Mộc tiến lên đỡ Viên Úc Thần sang một bên ngồi xuống, ánh mắt Viên Úc Thần đặt trên người Sân Mộc. "Thế nào? Có chỗ không khỏe không?"

Sân Mộc lắc đầu "Ta rất ổn."

"Nguyên soái, có thể xuất phát chưa." Phàn Diệp xin chỉ thị, Viên Úc Thần trầm giọng đồng ý. Đội đặc chiến thu đội, đi cùng quan quân tiến vào phi hành khí giữa một rừng tiếng hoan hô, mười lăm chiếc phi hành khí cất cánh rời mặt đất, âm thanh cùng khí thế to lớn, chấn động đến cực điểm.

Trên phi hành khí, Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần, lại nhìn nhìn chính mình cảm thấy có chút buồn bực, đem một đầu tóc dài tán loạn hạ xuống, khoa tay múa chân. "Cắt đi."

Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc một hồi, mặc dù trong lòng có chút tiếc và không muốn, nhưng lý trí lại làm y gật đầu "Chờ tiến vào trường quân đội tóc quá dài sẽ có thật nhiều phiền toái, cắt cũng tốt."

Thấy Viên Úc Thần đồng ý, Sân Mộc cũng không phải loại người nị oai, một tay đem tóc dài cuốn lên tay trái, không chờ Viên Úc Thần mở miệng ngăn lại, lưỡi dao gió lưu loát sạch sẽ rơi xuống, một đầu tóc đen từ cằm liền chỉnh tề bị cắt đứt, bay lả tả.

Nguyên bản tóc dài bằng cả thân người bị cắt lên đến cổ, tuy rằng so sánh với đại đa số quân nhân vẫn còn dài quá mức, nhưng cũng đủ cho Sân Mộc cảm thấy nhẹ nhàng.

Viên Úc Thần nhíu mày nhìn chằm chằm tóc đen trong tay Sân Mộc nửa ngày, duỗi tay nói "Cho ta."

Sân Mộc nhìn thoáng qua tóc trong tay, dù sao cũng đã vô dụng, liền tùy tay đưa cho Viên Úc Thần. Phe phẩy đầu tóc mới cắt, Sân Mộc liếc nhìn mái tóc ngắn của Viên Úc Thần một cái, nhỏ giọng non nớt hỏi một câu. "Có phải hay không...... Vẫn còn quá dài, lại, xén thêm chút đi."

Sân Mộc nói đứt quãng, trúc trắc không rõ, nhưng Viên Úc Thần vẫn có thể nghe đến rõ ràng, biểu tình trong nháy mắt trầm xuống. "Không cần, rất đẹp."

Không muốn Sân Mộc rối rắm vì chuyện đầu tóc nữa, Viên Úc Thần dời đi đề tài "Một lát tới nhà rồi không cần khẩn trương, ta xưng với ai như thế nào ngươi liền theo ta xưng thế ấy."

"Được!" Thống khoái đáp ứng. Sân Mộc phối hợp làm Viên Úc Thần cười nhẹ ra tiếng, tính cách Sân Mộc là dạng người cởi mở, y cảm thấy cùng với việc an ủi Sân Mộc, dường như chính y còn khẩn trương hơn, giống như đem bản thân ưu tú đạt tới thành tích hoàn mỹ nhất khiến người nhà phải kinh sợ, như vậy cũng không còn là một tiểu tử thành niên.

Thế nhưng không đoán trước được sự xuất hiện của Sân Mộc, cũng không biết về đến nhà sẽ sinh ra chuyện gì. Bất quá nếu biết y ra ngoài một chuyến liền mang về một ái nhân, mẫu phụ cùng gia gia nhất định sẽ bị dọa không nhẹ đi.

Hai người đều không nói chuyện nữa, Sân Mộc mang lên tai nghe trí năng Viên Úc Thần đưa, quay đầu nhìn thế giới bên ngoài phi hành khí. Thế giới kim loại, các đường quỹ đạo giống như mạng nhện trên không trung, xe huyền phù cùng phi hành khí ngang dọc đan xen chạy, hết thảy giống như những bộ phim khoa học viễn tưởng Sân Mộc đã từng xem qua, mà hiện giờ Sân Mộc đang ở trong đó, có chút cảm giác như đang nằm mơ.

Sân Mộc nhìn bên ngoài, Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc, đứa nhỏ này càng ngày càng khiến y vướng bận, từ lúc y mặc vào một thân quân trang, trừ bỏ những số liệu tác chiến phức tạp, dường như không còn điều gì có thể làm y mỗi giờ mỗi khắc đều đặt trong đầu.

Viên Úc Thần lơ đãng cong lên khóe miệng, đáy mắt hiện lên tia ôn nhu nhàn nhạt. Đứa nhỏ này, thích cũng không khó, có lẽ cùng những câu lệnh, số liệu tác chiến đau đầu kia càng đơn giản hơn.

"Ngươi đang nhìn gì vậy?." Sân Mộc quay đầu nhìn Viên Úc Thần kỳ quái hỏi.

"Nhìn đứa bé dường như ta đã thật yêu thích." Viên Úc Thần mỉm cười.

Sân Mộc sửng sốt, nhìn Viên Úc Thần tươi cười, tháo xuống tai nghe trên lỗ tai "Ngươi vừa mới nói cái gì."

Viên Úc Thần cầm lấy tai nghe trên tay Sân Mộc, một lần nữa đeo lên cho hắn "Những lời này nói nhiều sẽ không có ý nghĩa, sau này lại nói cho em nghe." (Bắt đầu từ đây cho anh Soái đổi xưng hô nhá)

Hô hấp ấm áp chạm vào trán làm đầu Sân Mộc có điểm loạn, là một người không có hô hấp, không có tim đập, không có độ ấm thân thể, Sân Mộc vậy mà cảm thấy chính mình hình như có điểm mặt đỏ.

Thời điểm phi hành khí bay tới biệt thự chủ gia, phi hành khí chở Viên Úc Thần cùng mười bốn chiếc phi hành khí khác tách ra, né tránh mọi người bí mật đi vào biệt thự, mười bốn chiếc khác theo quy tắc tiến vào từ cửa chính, dẫn đi chú ý của mọi người.

Viên Úc Thần vừa mới vào biệt thự, một nam nhân diễm lệ vẫn luôn bất an chờ đợi liền bước nhanh đến đón, ôm chặt lấy Viên Úc Thần. "A Thần!"

Sân Mộc vừa định tát một cái kéo ra "kẻ xâm lấn" thì động tác Viên Úc Thần đã thu hồi lại cái ôm, tâm tình không tồi tiếp tục đánh giá biệt thự.

Viên Úc Thần vỗ nhẹ lưng nam nhân, âm thanh lạnh nhạt cũng ôn hòa đi vài phần. "Mẫu phụ."

Nam nhân buông Viên Úc Thần ra, duỗi tay xoa xoa nước trên khóe mắt, một đôi mắt phượng cẩn thận kiểm tra Viên Úc Thần, lo sợ trên người y phát hiện ra miệng vết thương.

"Mẫu phụ, ta không có việc gì." Đơn giản trấn an nam nhân một chút, Viên Úc Thần đem tầm mắt phóng tới lão nhân ngồi trên sô pha. "Gia gia."

Sân Mộc liếc mắt nhìn lão nhân, ngọn gió trong tay đem Viên Úc Thần đưa đến sô pha trước mặt lão nhân ngồi xuống. Động tác Sân Mộc cũng không có khả năng có thể che dấu, tuy hiện giờ rằng lão nhân đã không còn dị năng, nhưng bản thân cũng đã từng ở trên đỉnh cao, tự nhiên sẽ phát hiện chỗ khác thường của Viên Úc Thần, trên mặt tức khắc căng thẳng, một đôi mắt lệ khóa chặt trên đùi Viên Úc Thần. "Úc Thần, chân của con......"

Viên Úc Thần tay nắm thật chặt, trầm mặc một lát, vẫy tay ý bảo Sân Mộc lại đây. Sân Mộc đi đến cầm tay Viên Úc Thần, thuận theo ngồi xuống bên cạnh Viên Úc Thần. "Gia gia, mẫu phụ, vị này chính là ái nhân của con, Sân Mộc."

Một câu làm kinh sợ hai vị trưởng bối, Sân Mộc cũng ngẩn ngơ. Ái nhân? Chuyện gì xảy ra? Tình huống này không đúng a??

Tựa hồ không nhìn thấy kích động của hai vị trưởng bối, Viên Úc Thần liền đem sự tình phát sinh lúc trước một năm một mười kể ra. Nam nhân nghe xong nước mắt chảy ròng, mặt đầy đau lòng nhìn đứa con lớn của mình nói không nên lời. Sắc mặt lão giả xanh mét, nắm tay nện thẳng lên sô pha phát run.

"A Thần, vậy con......" Nam nhân che miệng nhìn Viên Úc Thần, kiềm nén tiếng khóc.

"Con đã không sao."

Không biết có phải lo lắng Sân Mộc không được chấp nhận hay không, Phàn Diệp ở một bên nhịn không được xen mồm. "Sân thiếu đã cho nguyên soái ăn thứ có thể tinh lọc virus, hiện giờ thân thể bị phá hư cùng gien của nguyên soái đã được tu bổ tốt lắm. Chờ thân thể nguyên soái chữa trị xong, Sân thiếu liền có thể trợ giúp nguyên soái tu bổ năng lượng hạch bị vỡ, Sân thiếu nói đến khi đó dị năng nguyên soái chẳng những cao hơn một bậc, còn sẽ thức tỉnh dị năng mới."

Phàn Diệp hiếm khi nói nhiều, Sân Mộc tuy rằng không rõ Phàn Diệp vì cái gì lại nói tới chuyện đó, nhưng cũng không khó để Sân Mộc cảm nhận được hảo ý của Phàn Diệp. Sân Mộc đối với Phàn Diệp cười một cái, tiếp tục không nói tiếng nào cúi đầu nhìn ngón tay xinh đẹp của Viên Úc Thần.

Ánh mắt lão giả mang theo dò xét dời đến trên người Sân Mộc, vốn muốn hỏi gì đó một chút, nhưng từ đầu đến cuối Sân Mộc cũng không ngẩng đầu nhìn ông một cái, điều này làm ông có chuyện cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

"Tiểu Mộc." Viên Úc Thần gõ gõ mu bàn tay Sân Mộc, thấp giọng kêu. "Ngẩng đầu, gọi người."

Sân Mộc ngửa đầu nhìn hai nhân loại phía đối diện, trong lòng bất mãn không vui, nhưng vẫn nghe lời theo Viên Úc Thần dặn dò trước đó, kêu một tiếng "Gia gia, mẫu phụ."

Hai người này Viên Úc Thần lúc trước đã nói qua với hắn, lão giả kia là gia gia của y - Viên Kình Thiên, nam nhân còn lại là mẫu phụ của y - Ỷ Lâm.

Bất đồng với Viên Kình Thiên, Ỷ Lâm không có để ý đến thân phận Sân Mộc, mục đích ra sao, hắn cứu nhi tử của mình, chỉ cần điểm này thôi, Ỷ Lâm liền từ đáy lòng cảm kích hắn. "Cám ơn con đã cứu nhi tử ta."

Sân Mộc nhìn Ỷ Lâm, ánh mắt nhân loại này cũng không có chán ghét. "Không cần khách khí, tiện tay."

Ăn ngay nói thật, lại làm cho Ỷ Lâm không biết tiếp theo nên như thế nào, Viên Úc Thần cúi đầu giấu đi ý cười trong đáy mắt. "Tiểu Mộc, cùng mẫu phụ hảo hảo nói chuyện."

Sân Mộc bĩu môi, biểu tình thờ ơ nhìn Ỷ Lâm "Y là của ta, có ta ở đây, ai khi dễ y, tới một tên xé xác một tên!"

Nói trắng ra đơn giản như thế, máu me bạo lực, lại làm một phòng người đều vui vẻ, Ỷ Lâm che miệng cười vui sướиɠ, Viên Kình Thiên nhìn chằm chằm Sân Mộc, tuy rằng không có tiếp thu nhưng cũng ít đi chút phòng bị.

Viên Kình Thiên thực thông minh, ít nhất từ thân thủ trên người Viên Úc Thần ông dạy ra có thể thấy được điều đó. Liền tính Viên Kình Thiên đối Sân Mộc có ý kiến, nhưng là, không biết thân phận Sân Mộc, còn phải cần hắn cứu trị cho Viên Úc Thần, đều này làm Viên Kình Thiên hiểu rõ hiện tại không thể cùng Sân Mộc ầm ĩ, có mấy lời không thể hỏi trước mặt hắn, phải đợi có thời gian ngầm đi hỏi Viên Úc Thần.

"Úc Thần, thân thể con hiện tại còn một số hạn chế, dị năng bị phế không nói, bình thường đi đứng đều không được, đêm nay yến hội con giải quyết như thế nào." Cười đùa đi qua, Viên Kình Thiên hỏi đến vấn đề chính.

"Chuyện này còn phải phiền đến Tiểu Mộc." Viên Úc Thần cẩn thận giải thích kế hoạch của Sân Mộc.

Viên Kình Thiên nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén nhìn phía Sân Mộc, tỏ vẻ không tín nhiệm. "Đêm nay đến khắp nơi đều là người có thế lực, những thủ lĩnh cường giả của Lam Á Tinh, tưởng có thể trước mặt bọn họ lừa gạt, ngươi nắm chắc sao?"

"Ngươi tin liền có, không tin liền không có." Sân Mộc từ trước đến nay khá mẫn cảm, tự nhiên phát hiện Viên Kình Thiên đối với mình mang địch ý, bất quá đối với sức chiến đấu của nhân loại, Sân Mộc căn bản không đem lão đặt vào mắt.

"Ngươi!"

"Ta nói cái gì, ngươi đều nghi ngờ cái đó, có hay không liên quan gì với ngươi?" Sân Mộc cảm thấy rất kỳ quái, loại vấn đề này nói gì cũng đều là chuyện của hắn, có gì phải hỏi, hắn vì sao phải trả lời.

"Viên Úc Thần là tôn tử của ta! Này quan hệ đến Viên gia ta!"

"Y là do ta cứu, nếu ta không cứu y, y sớm đã bị ăn." Có năng lực thì thời điểm nguy hiểm ngươi như thế nào không đi cứu tôn tử của ngươi a?

"Ngươi......" Viên Kình Thiên còn muốn nói gì đó, lại bị Viên Úc Thần mở miệng đánh gãy.

"Gia gia!" Viên Úc Thần chau mày, trong mắt dường như không vui. "Tiểu Mộc cùng những thế lực đó không có quan hệ, em ấy là hôn ước giả của con."

"Nhưng mà Ôn gia......"

"Đó là mọi người tự làm chủ, cùng con không quan hệ!!" Biết Viên Kình Thiên muốn nói gì, Viên Úc Thần lạnh lùng đánh gãy.

Không khí trong phòng nhất thời có chút đông cứng,Ỷ Lâm liếc mắt nhìn hai bên, bất đắc dĩ mở miệng làm dịu. "Tốt! Đều làm như vậy! A Thần vừa mới trở về, mọi người ầm ĩ lâu như vậy, không chê phiền sao a?"

"Ca! Ngươi đã trở lại!!" Một thanh âm kinh ngạc từ cửa truyền tới.