Chương 17

Editor: trucxinh0505

Sáng sớm hôm sau, Lê Uyển tỉnh lại bạn giường bên cạnh rỗng tuếch, nàng giật giật thân mình, nhớ tới cái hôn trên trán tối hôm qua, toàn thân nóng lên, xuống giường kêu Tử Lan một tiếng.

“Hầu gia đâu?”

“Hầu gia mới vừa rời giường, Toàn An liền ở ngoài cửa nói có việc bẩm báo, nghe xong hai câu hầu gia liền đi rồi, giống như thực cấp, đồ ăn sáng cũng không ăn!” Tử Lan vừa trang điểm cho nàng nói.

Lê Uyển hồi tưởng một phen, giống như trong kinh không có chuyện lớn phát sinh.

Gian ngoài, đồ ăn sáng đã dọn xong, một mâm chưng sủi cảo, một dĩa bánh bao, hai bát sữa đậu nành cùng một chén cháo, nàng ngồi xuống, cầm cái muỗng quấy hai cái, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

“Hôm qua Tử Tình không nháo đi.” Tính tình Tử Tình phô trương, thời điểm này miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, giận lên thật sự đanh đá, khó đối phó.

“Không, hôm qua nô tỳ thu thập nàng một phen, thành thật rất nhiều, chỗ nào cũng không đi đang ở trong phòng làm việc!” Tử Lan trả lời.

Hôm qua chuyện Lê Uyển hồi Lê phủ Tử Tình cũng biết, Tử Lan cố ý lộ ra một ít lời nói, nàng sợ hãi không thôi, nào còn dám phản kháng.

“Ngươi đem nàng gọi tới!” Múc một muỗng cháo nhẹ nhàng ăn một ngụm, nhớ tới nàng hỏi Lưu thị muốn khế bán mình, Lưu thị mặt đầy kinh ngạc, “Có phải nha đầu Tử Tình kia làm chuyện gì hay không, các ngươi một hai đều hỏi ta muốn khế bán mình của nàng?”

Nàng cảm thấy kỳ quái, tiếp theo Lưu thị liền nói Lưu Tấn Nguyên cũng hỏi bà muốn khế bán mình của Tử Tình. “Biểu ca ngươi hỏi qua ta một lần, nếu ngươi không hỏi ta cũng quên mất, Tử Tình là người bên cạnh ngươi, khế bán mình nàng cho ngươi mới đúng, nhiều việc vội làm ta quên mất, tuy nói biểu ca ngươi mở miệng trước, không có đạo lý ta lướt qua ngươi đem Tử Tình đưa cho hắn!”

Lưu thị đi trong phòng tìm ra khế bán mình Tử Tình, bà nghĩ đơn giản, Lưu Tấn Nguyên muốn Tử Tình bất quá là tuổi lớn muốn một người hầu hạ, Tử Tình lớn lên có vài phần tư sắc, không trách Lưu Tấn Nguyên coi trọng nàng.

Bà cân nhắc, đến lúc đó lại mua hai nha hoàn tốt cấp cho Lưu Tấn Nguyên, nha hoàn đẹp như Tử Tình không phải không có.

Tử Tình một thân váy dài màu thủy lam, búi tóc tết hợp quy tắc thành hai dúm trên đỉnh đầu, cùng dĩ vãng vũ mị quyến rũ bất đồng, loại trang điểm này tinh thần phấn chấn có vẻ có sức sống, váy dài bao bọc lấy dáng người xinh đẹp Tử Tình, ngược lại tạo cho cảm giác trống vắng nhìn chưa đã thèm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Ánh mắt Lê Uyển không tự chủ chuyển qua đồng dạng quần áo trên người Tử Lan bên cạnh, dáng người Tử Lan cao gầy, quần áo mặc ở trên người nàng nhiều thành thục ổn trọng, mà Tử Thự cùng Tử Huân ăn mặc có vẻ non nớt, so với Tử Tình hoàn toàn kém đẹp.

Tử Tình hành lễ quy củ, rũ mi mắt, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Tử Lan nói chủ tử cầm khế bán mình của nàng, nàng sợ hãi Lê Uyển đem nàng bán đi.

Nàng suy nghĩ rất nhiều, ở trước mặt Lê Uyển làm việc vẫn thực nhẹ nhàng, nàng hiểu tính tình Lê Uyển, lại không nghĩ bị sờ thấu, nói chuyện cùng Tử Huân, không hầu hạ cũng sẽ không bị trừng phạt, có khi nói một hai chuyện tốt còn có thể được tiền thưởng, nha hoàn bên người Lê Uyển nàng nhẹ nhàng tự tại nhất. Hơi đối lập chút một, trong lòng Tử Tình càng sợ, nàng đối với hầu gia tồn tâm tư bất quá là biểu thiếu gia cho nàng hứa hẹn, thành thì trong phủ nàng là nữa chủ tử, không thành, sau lưng có biểu thiếu gia chống lưng, hắn sẽ muốn nàng.

Lê Uyển gắp khối bánh bao bỏ vào trong chén, hé mắt nói, “Ngươi cùng biểu thiếu gia đi lại gần sao?”

Tử Tình ngẩn ra, không dự đoán được Lê Uyển sẽ hỏi nàng cái này, tức khắc quần áo trong tay khẩn trương, sắc mặt trắng bệch, thật cẩn thận nói “Gặp mặt qua vài lần, biểu thiếu gia quan tâm ngài, hỏi chút chuyện của ngài, so với Tử Lan cùng Tử Thự, nói nhiều chuyện hơn một chút!” Ánh mắt Tử Tình né tránh, sắc mặt ửng đỏ.

Khóe miệng Lê Uyển gợi lên cười trào phúng, giống như vân đạm phong khinh nói “Hầu gia tốt hay là biểu thiếu gia tốt?”

Tử Tình cùng Lưu Tấn Nguyên tốt hơn sao còn hao hết tâm tư bò lên giường Tần Mục Ẩn? Tâm tư Tử Tình không thuần cũng không phải là kiểu người dễ giấu diếm, đời trước tìm mọi cách bò lên giường Tần Mục Ẩn, trong đó có ý tứ Lưu Tấn Nguyên đi.

Khi đó quan hệ nàng cùng Tần Mục Ẩn như đi trên băng mỏng, nàng có nói qua cùng Lưu Tấn Nguyên. Tử Tình sấn lúc Tần Mục Ẩn uống quá nhiều câu dẫn hắn, Tần Mục Ẩn nghĩ là ý tứ của nàng.

Lần đầu tiên, Lê Uyển thấy Tần Mục Ẩn quần áo không chỉnh tề xuất hiện trước mặt nàng, mặt mang phẫn nộ.

Khi đó lòng tràn nàng chỉ nghĩ muốn một cái hài tử, Thừa Vương Thừa Vương phi nơi nơi thu xếp muốn nạp thϊếp cho Tần Mục Ẩn, tâm nàng sinh khủng hoảng, cho rằng có mang hài tử là có thể lấy thân mình không thoải mái cùng nữ tử bên ngoài tương khắc vì ngăn cản hắn nạp thϊếp. Nhưng nàng không nghĩ tới ngày phòng đêm phòng người bên cạnh khó phòng, Tần Mục Ẩn người đầy mùi rượu túm cánh tay nàng, châm chọc, “Lê Uyển, ngươi thật đúng là hao hết tâm tư, thân mình không tốt không hỏi đại phu một chút, cho rằng tùy tiện đưa một cái nha hoàn tới là có thể có hài tử?”

Khi đó mỗi ngày nàng bổ dưỡng chú ý ẩm thực, người trong phủ đều rõ ràng nàng muốn một cái hài tử, vì thế, lão phu nhân còn tặng rất nhiều đồ bổ tới.

Tâm nhãn nàng nhỏ, tính tình tự tôn cao, trong yến hội, ai muốn hỏi nhiều vài câu về Tần Mục Ẩn nàng liền đối đáp khiến đối phương nan kham, Tần Mục Ẩn hoài nghi nàng muốn hài tử vì củng cố vị trí vợ cả, không để người ngoài vào phủ mới đem Tử Tình đẩy đến trên giường hắn.

Toàn An lôi kéo Tử Tình quỳ gối trước mặt nàng khi đó nàng mới phản ứng lại, lập tức đạp Tử Tình một cái, đánh hai mươi đại bản, đem nàng đuổi ra phủ.

Nhưng mà, trong mắt Tần Mục Ẩn nàng là kế bại sau trở mặt không nhận người, thanh âm cực lạnh, “Lê Uyển, thật là đủ rồi, cả đời Tần Mục Ẩn không có hài tử cũng sẽ không muốn bị người khác tính kế!”

Tần Mục Ẩn tức giận tận trời, Lê Uyển cũng không vừa, mở miệng vài câu, hai người lại nháo lên tan rã trong không vui, sau lần đó, một tháng Tần Mục Ẩn chỉ tới trong phòng nàng một lần, hắn chọn chuẩn thời gian, mỗi lần tới đều là thời điểm nguyệt sự nàng, những ngày ấy, nàng tức giận Tần Mục Ẩn đồng thời hận không thể gϊếŧ Tử Tình, khí rải không ra, cho Tử Lan hỏi thăm nơi Tử Tình đi, nhưng mà không thu hoạch được gì.

Sau lại, nàng hồi kinh cùng Lưu Tấn Nguyên thành thân, khi đó, Tử Tình là tiểu thϊếp Lưu Tấn Nguyên, mang bụng to tới tân phòng chào hỏi nàng.

Nay nghĩ lại, Tử Tình vẫn là người Lưu Tấn Nguyên, lưu tại hầu phủ cũng là dụng tâm kín đáo, nàng kêu Tử Tình tới trả lại bên người Lưu Tấn Nguyên, hiện tại, nàng hối hận.

Gác chiếc đũa xuống, thanh âm Lê Uyển vừa chậm “Biểu thiếu gia hỏi phu nhân muốn khế bán mình của ngươi, phu nhân niệm ngươi là người bên cạnh ta, ta cùng hầu gia thành thân không lâu, bên người không có người không tốt, liền đem khế bán mình ngươi cho ta, nói để ta quyết định.”

Rõ ràng cảm giác sắc mặt Tử Tình cứng lại, Lê Uyển nở nụ cười, nàng muốn lưu Tử Tình đối phó Lưu Tấn Nguyên, có người dùng thật tốt, có thể làm người sống không bằng chết, Lưu Tấn Nguyên chính là đối với nàng như vậy.

“Nô tỳ vốn chính là hầu hạ chủ tử, cùng biểu thiếu gia chỉ là gặp vài lần nói vài lời, nô tỳ nguyện ý cả đời hầu hạ trước mặt chủ tử!” Thanh âm Tử Tình phát run, nơm nớp lo sợ nói.

“Được, trước đi xuống đi, không có ta phân phó không cần bước ra khỏi hầu phủ!” Lê Uyển xua xua tay, tiếp tục ăn cơm, Tử Tình không được ra, Lưu Tấn Nguyên nghĩ biện pháp khác muốn nàng hỗ trợ, nàng muốn nhìn một chút, Lưu Tấn Nguyên có đã cùng Vĩnh Bình Hầu phủ thông đồng rồi.

Cơm nước xong, bên ngoài đổ mưa tí tách tí tách, càng ngày xu thế càng dày đặc, Lê Uyển đứng ở cửa, do dự một lát, phân phó Tử Lan đem áo khoác lấy tới.

Tử Lan biết nàng muốn đi Tĩnh An Viện thỉnh an lão phu nhân, thuận tiện ủng đi mưa cũng đem ra.

Tới Tĩnh An Viện rồi, lão phu nhân đang niệm Phật, đối với vách tường ngồi ở trên giường, mõ một tiếng một tiếng gõ, Lê Uyển không tự giác phóng nhẹ bước chân.

Mưa lớn, làm ướt góc váy nàng, Giang mụ mụ nhíu mày, Lê Uyển thấy bà xoay người đi ra ngoài, nhỏ giọng nói cùng bà “Giang mụ mụ, thực mau sẽ khô, không cần đổi!” Khẳng định Giang mụ mụ kêu người tìm quần áo cho nàng đổi.

Ở trong phòng ngồi ba mươi phút, thanh âm mõ ngừng, lão phu nhân xoay người, thấy nàng ngồi, quét mắt mưa ngoài cửa sổ, muốn mang giày xuống giường, Lê Uyển vội vàng tiến lên đỡ tay bà.

“Sau này trời mưa đừng tới, vào đông, nhiễm phong hàn liền phiền toái, biết ngươi có hiếu tâm, về sau mùng một mười lăm tới bồi ta liền tốt rồi!” Lão phu nhân mang giày xong, đem mõ thu, lôi kéo nàng đi ngồi trên giường đất.

Giang mụ mụ bưng bàn cờ đặt lên, khóe miệng Lê Uyển nhếch lên, giúp lão phu nhân chọn quân cờ trước.

Dùng cơm trưa ở Tĩnh An Viện, ăn cơm xong, hai người tiếp tục chơi cờ.

Bên ngoài sắc trời dần dần tối, Lê Uyển ngẩng đầu duỗi cánh tay, khi liếc trên ghế nhỏ đối diện, chỗ Giang mụ mụ thêu thùa may vá, liếc mắt một cái nàng liền nhìn ra là quần áo Tần Mục Ẩn.

“Giang mụ mụ, quần áo hầu gia để cho ta là được!” Vừa lúc, lão phu nhân tự hỏi đi như thế nào, nàng đi xuống, đoạt rổ trong tay Giang mụ mụ.

Khuôn mặt Giang mụ mụ nghiêm túc, thanh âm lại khó được nhẹ nhàn, “Không có việc gì, cũng sắp xong rồi!” Vừa rồi bà cầm ở trong tay.

Thời điểm hai người đang tranh chấp nghe được thanh âm bước chân bên ngoài truyền đến, Lê Uyển đoạt rổ, đi qua đi vén rèm lên, ở cửa, Tần Mục Ẩn phong trần mệt mỏi đứng ở kia, cúi đầu vỗ ống quần.

Nghe được động tĩnh, Tần Mục Ẩn không có ngẩng đầu, “Giang mụ mụ, tìm cho ta đôi giày cùng vớ tới!” Nói xong, ngẩng đầu, thấy Lê Uyển ôm rổ kim chỉ Giang mụ mụ, ánh mắt thê lương nhìn hắn.

Giang mụ mụ đem mành treo ở móc nối ven tường, trong tay cầm vớ cùng giày, không chú ý Lê Uyển khác thường, nhắc mãi, “Lão nô đoán ngài sẽ gặp mưa, sớm đã chuẩn bị rồi!”

Bỗng nhiên thấy hắn đứng trước mặt nàng, Lê Uyển muốn khóc, phản ứng lại chính là mang giày cho Tần Mục Ẩn, thì hắn đã tự mang xong rồi, Lê Uyển chú ý tới ống quần hắn nhỏ nước, gác rổ xuống, nghĩ lau ống quần cho hắn, bị hắn né tránh đi, “Không cần, trong phòng giường đất nóng, rất nhanh khô!”

Nói chuyện đồng thời đôi mắt Tần Mục Ẩn lại lần nữa nhìn phía nàng, giữa mày nàng u sầu cùng tưởng niệm vẫn còn, Tần Mục Ẩn lắc đầu, nghĩ là ảo giác.

Lê Uyển hút hút mũi lên men, lão phu nhân ở trong phòng thúc giục nàng, Lê Uyển đáp lại, ôm rổ, nỗ lực tươi cười lên, xoay người chờ hắn.

Tần Mục Ẩn tiến lên hai bước, sóng vai cùng nàng, hé mắt nhìn cây trâm trên búi tóc, nàng giống như thực thích cây trâm ngọc lan này, khi ở trong phủ, mỗi ngày đều mang theo, ánh mắt không khỏi nhu hòa xuống, chậm rãi hỏi, “Ngươi thua?”

Lê Uyển thấy hắn nhìn trong buồng, lắc đầu, nói chuyện mang theo nồng đậm giọng mũi, “Hầu gia vì sao hỏi như vậy?”

“Vừa rồi thấy ngươi muốn khóc, cho rằng ngươi thua thảm!” Tần Mục Ẩn chưa nói xong, giống như tiểu tức phụ bị ủy khuất, chờ hắn trở về báo thù cho nàng.

Trở lại trong phòng, thấy lão phu nhân chỉ vào bàn cờ, “Tới phiên ngươi!”

Lê Uyển đặt rổ xuống, Tần Mục Ẩn ngồi xuống chỗ nàng, “Nhi tử bồi ngài chơi đi!”

Lão phu nhân nhướng mày, Tần Mục Ẩn đã chấp quân cờ, Lê Uyển ở bên phụ họa “Như thế cũng được, ta sửa quần áo!”

Kim chỉ Lê Uyển không tồi, động tác xâu kim quen thuộc.

Chỉ chốc lát sau, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thua mấy mục, lão phu nhân ngưng mi hé mắt nhìn một lát Tần Mục Ẩn, gác quân cờ xuống, nói đến chuyện khác “Hôm qua, nhị thúc mẫu ngươi tới nói nhị thúc ngươi, nói ta khuyên khuyên đường tỷ ngươi đừng để Thừa Vương nhằm vào hắn!”

Tần Mục Ẩn cầm viên cờ trong tay, tinh tế vuốt ve, “Nói với bên kia, chuyện nhị thúc cùng Thừa Vương không có quan hệ!”