Chương 1: Trọng Sinh

Editor + Beta: Linoko

Mây đen như bị màn đêm cuốn đến khu vực núi non này, khiến cho sơn cốc vốn đã khó thấy ánh sáng nay lại thêm phần tăm tối, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón. Những cành khô gồ ghề lay động trong gió, phát ra tiếng rêи ɾỉ như tiếng khóc thút thít.

Phía xa, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thê lương của loài chim đêm, xé toạc bầu trời mù mịt. Gần hơn là tiếng bước chân cẩn thận dẫm trên đá vụn, nghe như có một đoàn người đang gấp rút đi trong đêm.

“Nha ——”

Một tiếng kêu nhẹ bất chợt vang lên.

Ngay sau đó là tiếng đá lăn xuống, âm thanh trầm đυ.c dần yếu đi rồi mất hẳn, khiến đám người tức khắc hít một hơi kinh hãi liên tiếp.

“Là Vệ Hạo Sinh?”

“Chắc chắn là hắn, chỉ có hắn mới phế vật như vậy!”

Những lời nghị luận xầm xì nhanh chóng biến thành tiếng cười chế giễu: “Vệ Hạo Sinh, ngươi mẹ nó đến đi đường cũng không biết sao! Sao không dứt khoát phế vật thêm chút nữa cho huynh đệ ngươi sinh ra!”

“Hoặc là ngã luôn đi, giúp chúng ta thu hút chút Minh Dạ Kiêu!”

Những lời nói này chỉ có một ý nghĩa duy nhất, khiến cho cậu bé gầy yếu Vệ Hạo Sinh mờ mịt và co rúm lại.

Nhưng khi hắn như thường lệ túm lấy ống tay áo của một cậu bé khác bên cạnh, đối phương lại không phản ứng như hắn mong đợi, mà vẫn giữ nguyên động tác, gương mặt hơi cúi nhìn về hướng hẻm núi.

“Diêu Tuyên ca?” Vệ Hạo Sinh chưa từ bỏ ý định mà gọi thêm một tiếng.

“Hắc! Xem, ngay cả Diêu Tuyên cũng chịu không nổi ngươi rồi!”

“Diêu Tuyên dựa vào cái gì mà phải luôn chiếu cố ngươi? Nếu không phải bị ngươi liên lụy, hồn lực của Diêu Tuyên chắc chắn cao hơn bây giờ.”

Trong góc khuất không ai thấy, mắt Vệ Hạo Sinh thoáng hiện lên một tia mờ mịt.

Lúc này, Diêu Tuyên mới mở miệng: “Đá là ta không cẩn thận đá trúng.”

“Diêu Tuyên, ngươi vẫn vậy, luôn giữ gìn Vệ Hạo Sinh!”

“Đáng tiếc ngươi có giúp hắn, mọi người cũng không tin đâu!”

Lúc này đây, trong mắt Vệ Hạo Sinh hiện lên nhiều hơn sự mờ mịt, đang nhìn Diêu Tuyên bên cạnh, cũng tiết lộ một chút oán trách.

Cuối cùng, một tiếng nói uy nghiêm từ phía sau truyền đến: “Câm miệng!”

Toàn bộ tiếng động đột nhiên biến mất, trong đêm tất cả lại trở về tĩnh lặng.

Lúc này, Diêu Tuyên mới nhìn thoáng qua Vệ Hạo Sinh. Trong bóng đêm, hình dáng cậu bé hơi mờ mịt khó phân biệt, khiến cậu không khỏi hơi hoảng hốt.

Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ khuyên giải an ủi Vệ Hạo Sinh, kêu hắn không cần để ý những việc vặt vãnh này, muốn chuyên tâm tu luyện. Phải biết rằng, từ bốn năm trước, cậu và Vệ Hạo Sinh đã cùng học tập tại Phong Yêu Phủ sơ đẳng Ngự Yêu Sư học phủ, vì là bạn cùng phòng, cùng tiến cùng lùi, tình cảm từ trước đến nay thập phần hòa hợp.

Vệ Hạo Sinh là người ở Hướng Gia Thôn, nam huyện của Phong Yêu Phủ, trong nhà khó khăn, tuổi so với Diêu Tuyên nhỏ hơn hai tháng, tính cách lại nhút nhát yếu đuối, thành tích kém, thường xuyên bị các học đồ khác bắt nạt. Diêu Tuyên luôn tự xưng là huynh trưởng, mọi việc chiếu cố.

Nhưng nay đã khác xưa, Diêu Tuyên bây giờ quyết định sẽ không làm như vậy nữa, cậu chỉ ném một câu “Đi thôi” rồi tiếp tục bước về phía trước.

Vệ Hạo Sinh vừa kinh ngạc, vừa ủy khuất.

Nhưng đội ngũ phía sau đã tiến tới, hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Trời quá tối, hắn tự nhiên không nhìn thấy ánh mắt phức tạp đến cực điểm của Diêu Tuyên.

Oán! Phẫn! Hối! Hận!

Rồi lại chuyển thành tĩnh lặng như mặt nước.

Ở đây không ai biết rằng, lý do Diêu Tuyên vô ý đá trúng đá là vì lúc này, tuy rằng vẫn là Diêu Tuyên, nhưng linh hồn trong thân thể cậu đã biến thành của Diêu Tuyên 39 tuổi.

Diêu Tuyên 39 tuổi, ngoài hiểu biết thông thường về các loại yêu sủng, Phong Yêu Phủ, Đại Thương Phủ, Thập Lăng Quận, Đông Hoang và Oan Hồn Hải cùng các di tích, bí cảnh, những thứ khác hắn không khác gì một Ngự Yêu Sư sơ đẳng phổ thông.

Nếu có điểm đặc biệt, thì đó là cậu suốt đời không thể trở thành trung đẳng Ngự Yêu Sư.

Và nếu phải nói thêm một điều nữa, đó là cậu biết đến Thương Cảnh chi vương —— Vệ Hạo Sinh.

Dĩ nhiên, Thương Cảnh chi vương không thèm để ý đến cậu, mặc dù cậu kể với mọi người rằng Thương Cảnh truyền thừa vốn nên thuộc về mình, rằng Thương Cảnh chi vương, người bề ngoài ôn tồn lễ độ, thực chất là phản bội chí giao hảo hữu, là kẻ gϊếŧ người như ma đao phủ, cậu cũng chỉ bị coi là kẻ điên.

Ngày đó, cậu xâm nhập vào một bí cảnh chưa từng bị ai phát hiện, sau một phen trăm cay ngàn đắng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một tòa thiên điện.

Tiến vào trong đó, trong điện trống rỗng, chỉ có một cái án kỷ thờ phụng một viên hoàn đan lạ lẫm ở trung tâm. Viên hoàn đan đó vô cùng viên mãn, đen nhánh như mực, nhưng lại tỏa ra ánh sáng như sao trời. Cậu chưa bao giờ thấy qua, cũng không tương xứng với bất kỳ miêu tả nào trong sách vở mà cậu từng tiếp xúc.

Khi cậu cầm lấy viên hoàn đan đó, ý thức như bị rút ra, loáng thoáng như có tiếng hỏi cậu.

Cậu không biết mình trả lời gì, nhưng khi tìm lại ý thức, cậu phát hiện mình đang trên đường đến Phong Yêu Cốc. Chỉ một chút chần chừ, cậu liền biết mình đã quay lại 29 năm trước.

Khi nhìn thấy những đứa trẻ xung quanh, trong nháy mắt Diêu Tuyên muốn tung một quyền để đánh ngã Thương Cảnh Chi Vương xuống đất rồi hung hăng chất vấn:

“Ta có chỗ nào thật sự có lỗi ngươi sao? Dù ở trong học phủ hay khi du hành, ta luôn coi ngươi như huynh đệ mà chiếu cố! Khi gặp khó khăn, ta cũng không bao giờ bỏ rơi ngươi! Khi mọi việc chuyển biến tốt đẹp, ta càng giúp đỡ ngươi! Rõ ràng đã nói sẽ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia! Rõ ràng đã nói muốn cùng nhau trở thành những Ngự Yêu Sư mạnh mẽ hơn, cùng nhau cưới thê tử xinh đẹp, sinh hạ con cái để chúng tiếp tục làm huynh đệ! Khi ta đến Thương Cảnh truyền thừa, lập tức báo cho ngươi biết để ngươi cùng ta đạt được cơ duyên! Tại sao ngươi lại làm ra chuyện này! Không chỉ cướp đi truyền thừa, còn ám toán ta, khiến ta cả đời này không thể trở thành trung cấp Ngự Yêu Sư! Nếu chỉ nhắm vào ta cũng không sao, nhưng ngươi còn cấu kết với những người khác để ám toán ta! Vì sợ tin tức lộ ra, ngươi đã gϊếŧ sạch cả thôn! Để ngăn chặn ta quật khởi, ngươi thậm chí diệt môn cả gia tộc ta!”

“Hay là... Những sự giúp đỡ, duy trì huynh đệ tình nghĩa mà ta vô cùng trân trọng đều là giả dối?!”

Diêu Tuyên nhìn Vệ Hạo Sinh - người đã từng được hắn bảo vệ trong học phủ, là người đội sổ. Dù hỏi ra những lời này, cậu cũng không thể nhận được câu trả lời.

Hơn nữa, cậu đã không còn là thanh niên hăng hái vừa nhận được truyền thừa của Thương Cảnh, cũng không phải là người hận đời vì bị phản bội.

Cậu đã quen sống ở tầng dưới chót, quen bị khinh thường, quen bị sai khiến, quen bị coi như kẻ phế vật trong kẽ hở cầu sinh tồn.

Nhưng...

Điều đó không có nghĩa là cậu khuất phục vận mệnh. Cậu luôn điên cuồng tìm kiếm các loại di tích và bí cảnh, dù biết rằng cửu tử nhất sinh cũng muốn xông vào, vì muốn tìm cách cởi bỏ gông xiềng trên thân thể.

Dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cậu biết trời xanh không phụ lòng!

Cậu đã trở về năm mình mười tuổi.

Năm này, là năm mà cao đẳng Ngự Yêu Sư Diêu Xương Hạc của Diêu gia dòng bên mất tích, được xác nhận đã tử vong, bị hào môn Diêu thị Phong Yêu Phủ sung quân đến chân núi Cửu Nghi, và con cháu thế hệ mới bị cướp đoạt gia tộc bài bối “Thanh” tự đệ thập năm.

Năm này, là năm Diêu Tuyên tiến vào năm thứ tư của sơ đẳng học đường Phong Yêu Phủ, với tu vi hồn lực đứng hàng đầu trong học đường, chưa từng bị thôi học vì không khế ước được yêu sủng đầu tiên.

Hiện giờ, bọn họ đang đi qua Phong Yêu Cốc ở bắc cảnh Phong Yêu Phủ.

Phong Yêu Phủ được gọi như vậy là vì đây là nơi duy nhất sinh ra loại yêu sủng cơ sở được vô số Ngự Yêu Sư săn đuổi. Phong Yêu dễ dàng khế ước, tiềm lực cũng thuộc loại tam phẩm thượng đẳng, nuôi dưỡng tốt có thể đạt được kỹ năng không tồi.

Dân bản xứ Phong Yêu Phủ được trời ưu ái, sau khi vào sơ đẳng học đường đều có thể tới Phong Yêu Cốc trước năm thứ tư để tìm kiếm Phong Yêu non và tiến hành khế ước.

Nếu vận khí tốt, khế ước được một con Phong Yêu xuất sắc, thì con đường Ngự Yêu Sư tương lai sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Con đường vào Phong Yêu Cốc ban ngày bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, chỉ có thể vào ban đêm, nhưng ban đêm lại có Minh Dạ Kiêu qua lại. May mắn thay, Minh Dạ Kiêu chỉ mẫn cảm với âm thanh sắc nhọn, nên tính nguy hiểm cũng không cao.

Diêu Tuyên không ngừng đẩy nhanh tốc độ, ngực hơi khó chịu, cổ họng có vị tanh ngọt bị hắn mạnh mẽ bức trở về. Điều này cũng bình thường, hắn tu luyện hồn lực rất nỗ lực, nhưng thân thể lại quá kém.

Điều này cũng không khó hiểu, là người của dòng bên hào môn Phong Yêu Phủ, cuộc sống thậm chí còn không bằng nô bộc của dòng chính. Dù đã vào sơ đẳng học đường rèn luyện thân thể, dinh dưỡng kém cỏi vẫn không bỏ được. Cậu không biết cách điều dưỡng, gia đình cũng không có điều kiện, so với các học đồ khác, thân thể cậu thực sự yếu đuối.

Mấy năm trước thì không sao, nhưng khi khế ước yêu sủng lại là vấn đề lớn —— năm đó cậu không rõ hồn lực của mình sinh động, lại càng không biết tầm quan trọng của việc giữ cân bằng giữa thân thể và hồn lực khi khế ước yêu sủng. Vừa đến Phong Yêu Cốc, cậu đã vội vàng tìm kiếm Phong Yêu để khế ước, khó trách trước sau không thành công, đến năm mười bốn tuổi mới khế ước được yêu sủng đầu tiên sau ba năm bị thôi học.

Nhưng bây giờ, Diêu Tuyên đã hiểu rõ những điều này, điều chỉnh hơi thở, cậu cũng bắt đầu tìm kiếm phương pháp rèn luyện thân thể trong trí nhớ.

Càng tiến gần Mê Vụ Hạp, nơi Phong Yêu non sống, Diêu Tuyên càng tìm thấy kết quả. Chọn một phương pháp điều tức, cậu hô hấp lập tức thông thuận hơn, không còn cảm giác bị bóp chặt cổ.

Lúc này cậu mới chú ý, Vệ Hạo Sinh tuy thở hổn hển nhưng vẫn một tấc cũng không rời đi phía sau cậu.

Diêu Tuyên không khỏi động lòng, có lẽ lúc này cậu nên nhìn nhận Vệ Hạo Sinh - người sẽ trở thành Thương Cảnh Chi Vương trong tương lai bằng con mắt khác?

Dù biết rằng hiện tại Vệ Hạo Sinh chưa chắc là người phản bội mình, Diêu Tuyên cũng không muốn giả vờ làm huynh đệ tốt với hắn nữa. Dù Vệ Hạo Sinh nhận ra cậu khác thường cũng không sao, hiện giờ Vệ Hạo Sinh không phải là Thương Cảnh Chi Vương cao cao tại thượng, không thể làm gì cậu.

Hiện tại điều quan trọng nhất là điều chỉnh cân bằng giữa thân thể và hồn lực, và tìm được một con Phong Yêu non trưởng thành trong Mê Vụ Hạp.

“Tới rồi!”

“Mau xem, đó chính là Mê Vụ Hạp!”

Tiếng kêu hưng phấn của các học đồ phía trước thu hút sự chú ý của mọi người, nhờ ánh lửa sáng lên, như một tuyến thiên, Mê Vụ Hạp hiện ra ở cuối tầm mắt.

Diêu Tuyên chợt có chút ướŧ áŧ trong hốc mắt.

Bao nhiêu năm rồi, cậu lại một lần có cơ hội khế ước Phong Yêu yêu sủng ở Mê Vụ Hạp, lại một lần có cơ hội tiến lên trên con đường Ngự Yêu Sư...

Lần này, cậu sẽ đi từng bước một, càng trầm ổn, càng cẩn thận, sẽ không để ai cản trở con đường cậu đi tới."