- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Ngự Linh Sư
- Chương 7
Trọng Sinh Ngự Linh Sư
Chương 7
Thời Yến đi vào nơi nuôi thú, tuy một lòng nghĩ đến thứ kêu gọi mình, nhưng vẫn không nhịn được bị nơi nuôi thú hấp dẫn. Ở đây hiển nhiên đã hình thành quy mô nhất định, ma thú sau khi bị nhốt vào l*иg sắt, đúng giờ tắm rửa, cho ăn, tất cả đều tuần tự, đương nhiên, cần phải bỏ qua ánh mắt hung tàn thị huyết của những ma thú sau khi nhìn thấy người sống là y.
Được nuôi ở đây phần lớn là thú con hoặc thú mẹ đang vào kỳ sinh sản, để cung cấp cho Thời gia tùy thời chọn lựa, đương nhiên, cũng vì thế, phẩm cấp ma thú bị nhốt ở đây đều không cao lắm, ma thú cấp cao thật sự, có trí tuệ nhất định, tạm không nói giá trị liên thành, với lòng kiêu ngạo không thua nhân loại của chúng, tuyệt đối không chịu bị nuôi như thế.
Kiếp này Thời Yến lần đầu nhìn thấy ma thú, hơn nữa còn thấy nhiều như thế, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại tràn đầy hưng phấn.
Bất tri bất giác đi qua một thông đạo dài, Thời Yến đột nhiên phát hiện, cảm giác kêu gọi nhạt đi, y lập tức quay đầu, đi ngược trở lại, cuối cùng ánh mắt đặt vào một cánh cửa. Cánh cửa này, gần như cùng màu với tường, nếu không nhìn kỹ, hầu như sẽ bỏ qua.
Người dẫn đường thấy Thời Yến nhìn chỗ đó, mặt xanh đi: “Thiếu gia, bên trong đó hạ cấm lệnh, không thể vào.”
“Cấm lệnh ai hạ?”
“Thời Thiện lão gia…” Hạ nhân lập tức trả lời.
Thời Thiện…
Thời Yến nhớ lại tư liệu về người này, Thời gia nhiều người như thế, Thời Yến không thể nhớ kỹ từng người, nhớ được ai phần nhiều đều có nguyên nhân đặc thù, mà người tên Thời Thiện này có trên danh sách trong đầu y, lại là vì con của ông ta. Con trai của ông ta Thời Ân là người mạnh nhất Thời gia đời trẻ tuổi này, rất nhiều người đự đoán, mười năm sau, rất có thể hắn sẽ là một Thời Huân khác. Vì thế, địa vị của Thời Ân ở Thời gia rất cao, hắn cũng là nhân vật đại biểu của phái thanh niên tiên tiến trong gia tộc, được Thời Huân thưởng thức, hiện tại đang học ở học viện Bolorei.
Thời Thiện nhờ con trai dâng nước đưa thuyền, mấy năm nay càng lúc càng có địa vị trong gia tộc, nhưng sao ông ta lại vươn tay tới đây?
Thời Yến nhíu mày, đi tới cửa, nói: “Anh có mở được cánh cửa này không?”
Hạ nhân lắc đầu: “Bên trong có người Thời Thiện lão gia đặc biệt phái đến, tất cả bên trong cánh cửa này chúng tôi đều không quản được.”
Thời Yến gật đầu, nháy mắt với La Hưng, xong đi dạo thêm một chút rồi ly khai.
Đợi ra ngoài rồi, La Hưng lập tức báo lại mọi thứ mà hắn biết về cánh cửa đó, chẳng hạn người bên trong đại khái khi nào sẽ ra.
Buối tối Thời Yến lặng lẽ tiến vào.
Ban ngày y đã từng quan sát, người ở nơi nuôi thú cao nhất không vượt khỏi hoàng cấp, lúc trước Thời Yến còn chưa đến hoàng cấp đã có thể tự tin gϊếŧ chết ngự linh sư hoàng cấp, hiện tại càng không phải sợ hoàng cấp, cho dù bị phát hiện, cùng lắm sử dụng thời gian, sau đó chạy trốn.
Thời Yến nhanh chóng đến đó, ma thú được muôi bên trong trở nên vô cùng nóng nảy vì y đến, khiến người ở đây phải bận rộn một phen, nhưng không ai phát hiện ra Thời Yến.
Rất nhanh, đã đến giờ, cánh cửa đó được mở ra, bên trong có người bước ra.
Không khí ẩm ướt ập vào mũi, vị máu tanh và vị thối rữa tràn vào khoang mũi, Thời Yến suýt nữa nôn ra.
Nhưng Thời Yến vẫn kìm chế, nhân lúc người khác không để ý, lén đi vào.
Đợi khi thấy rõ tình hình bên trong, trước là thở ra một hơi, sau đó nín thở kiểm tra.
Bên trong tổng cộng có bốn người trông chừng, trước mặt họ có một cái l*иg thủy tinh thật lớn, bên trong nhốt một con bạch xà nhỏ.
Thời Yến vừa nhìn thấy con bạch xà đó, hô hấp dường như ngừng lại,
y hầu như có xúc động muốn giành lấy nó, nhưng nhanh chóng kìm lại, Thời Yến cảm thấy trước ngực có một dòng nước ấm, cúi đầu nhìn, mặt dây chuyền vẫn không phát sáng, lúc này lại tỏa ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt nhu hòa.
Thời Yến ngẩng đầu nhìn bạch xà, lập tức hiểu tại sao y lại có cảm giác bị kêu gọi, lẽ nào con bạch xà này có quan hệ với mặt dây chuyền?
Bạch xà ưỡn thẳng người, dựng vảy lên, lưỡi thè thè thụt thụt, nguy hiểm nhìn đám người trước mặt nó, nhưng rất nhanh, nó cũng phát hiện sự tồn tại của Thời Yến, bất an nhúc nhích, thỉnh thoảng nhìn sang hướng Thời Yến, càng lúc càng nóng nảy.
Thời Yến dường như bị cảm xúc của nó ảnh hưởng, linh lực trong người không ngừng sôi trào, khắc chế cỡ nào cũng không áp xuống được, vô cùng khó chịu.
Nhưng Thời Yến chú ý thấy, mấy người trông chừng bạch xà lại không chịu chút ảnh hưởng nào, Thời Yến nhìn kỹ lại, phát hiện người trông chừng bạch xà cư nhiên toàn là người bình thường. Nhưng trên người họ có sát khí và vị máu tanh rất nặng, chỉ sợ đều là người liều mạng.
Lát sau, bạch xà nóng nảy xong, liền trở nên suy yếu, bạch xà bất an quẫy quẫy đuôi, dần không còn khí sức, mềm rũ nằm dưới đất.
Trong mắt đám người canh chừng nó lóe lên tia hưng phấn, một trong đó thấy bạch xà không còn khí sức, nhanh chóng mở ra một cái cửa nhỏ trên l*иg thủy tinh, bỏ vào một đống trùng tham máu.
Trùng tham máu và trùng hút máu là ma thú cùng loại, nhưng trùng tham máu đáng sợ hơn trùng hút máu, trùng hút máu chỉ hút máu khi có miệng vết thương, còn trùng tham máu thì giỏi chế tạo vết thương để hút máu, hơn nữa tuy nó được gọi là trùng tham máu, nhưng thực tế nó không chỉ hút máu, hễ là thứ có sinh mạng, nó có thể hút thứ đó khô đến chỉ còn bộ da.
Thời Yến nhìn trùng tham máu lao tới chỗ bạch xà, trong lòng nóng ruột muốn chết, nhưng lại cắn răng nhẫn nại, rõ ràng địa vị của con bạch xà này khác biệt, bọn họ không thể nào gϊếŧ chết nó như vậy. Cứ nhìn động tác thuần thục của họ đi, rõ ràng đã không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Khi trùng tham máu bò tới cạnh bạch xà, bạch xà vừa rồi còn mềm rũ lập tức dựng dậy, thấy trùng tham máu đang bò tới ào ạt, bạch xà nóng nảy cử động, một giây sau, quanh thân bạch xà tỏa ra ánh sáng bạc, lập tức trùng tham máu chết không ít, bạch xà thô bạo quất đuôi, hiển nhiên khí lực của nó cực lớn, cư nhiên không ít trùng tham máu bị cái đuôi của nó đập dẹp.
Nhưng, trùng tham máu dù sao cũng quá nhiều, bạch xà nhanh chóng kiệt sức, khi con trùng tham máu đầu tiên bò lên người nó, ngay sau đó, con thứ hai, con thứ ba cũng bò lên, bạch xà nhanh chóng bị trùng tham máu nhấn chìm.
Thời Yến đứng xem từ đầu đến cuối, khi trùng tham máu nhấn chìm bạch xà, đôi mắt tràn đầy nhân tính hóa của bạch xà nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt, cho dù không nhắm vào y, nhưng cũng khiến y không rét mà run.
Tuy tình trạng bạch xà cực kỳ nguy hiểm, nhưng y có thể cảm giác được, bạch xà không chết.
Chớp mắt nửa tiếng trôi qua, trùng tham máu hút bạch xà thành da rắn do không tìm thấy thức ăn, bắt đầu lang thang, mà những người canh gác đã chuẩn bị cái bình chứa máu, để bên ngoài, rất nhanh, đàn trùng tham máu liền chui vào bình.
Người trông chừng lại đặt bình sang một bên, dùng máy xay chết toàn bộ trùng tham máu bên trong, chiết xuất dịch thể của chúng ra, cuối cùng đậy kín nắp, đặt lên tủ bên cạnh: “Nhiệm vụ tháng này đã xong, lần này quái vật này bị chúng ta giày vò không nhẹ, tiếp theo phải đối xử với nó tốt một chút, nếu không tháng sau không cách nào báo cáo, khi đó chúng ta đều phải chết.”
“Cái này còn cần cậu nói sao…”
Lúc họ nói chuyện, Thời Yến phát hiện bộ da rắn đã bị hút khô kia tỏa ra bạch quang, sau đó chậm rãi phồng lên, lát sau, một con bạch xà xuất hiện tại đó.
Nhưng rõ ràng nó suy yếu hơn trước không ít, trong mắt lóe qua tia hung lệ, nhân lúc mấy người kia nói chuyện, nó nhang chóng chui ra khỏi l*иg thủy tinh mà họ còn chưa kịp đóng lại.
Đầu bạch xà vừa mới thò ra, l*иg thủy tinh liền bùng lên ánh sáng xẹt xẹt như điện, đánh trúng đầu bạch xà, sức lực đó cực kỳ cường đại, Thời Yến đứng cách một khoảng cũng cảm thấy đáng sợ, vậy mà bạch xà vẫn chịu được, nó nhanh chóng há miệng cắn cánh tay của một người cách nó gần nhất.
Cái miệng đầy răng độc sắc bén nhiều hơn hẳn rắn bình thường, dưới ánh sáng phản xạ của ngọn đèn âm lạnh, cắn lên tay một người, cắn cực kỳ tàn độc, hơn nữa rắn nhìn như nhỏ bé, nhưng động tác cực lớn, hàm răng đâm xuyên cánh tay tên kia, kéo mạnh vào trong, nguyên cánh tay cũng bị bạch xà kéo vào trong l*иg thủy tinh.
Người đó lập tức rú lên như gϊếŧ heo.
Những người còn lại lập tức kinh hoảng, vây quanh người đó gọi lớn: “Vương ca, Vương ca…”
Nhưng đã không thể giúp được gì, nọc rắn nhạnh chóng phát tác, từ cánh tay Vương ca nhanh chóng đi lên, mục rữa thành máu, những người khác thấy thế, không dám đυ.ng vào Vương ca nữa, mà Vương ca tận mắt nhìn thấy cánh tay, vai, eo của mình hóa thành máu, chịu đựng thống khổ trân mắt nhìn thân thể chính mình, không quá năm giây, đầu gã cũng bị ăn mòn sạch sẽ, cuối cùng hóa thành một bãi máu đen.
Tất cả mọi người đều bị dọa, bao gồm Thời Yến.
Nọc độc này còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng, trong lòng Thời Yến, chỉ số nguy hiểm của bạch xà lập tức tăng lên mấy bậc.
Những người khác bi phẫn nhìn vũng máu, rồi lại nhìn bạch xà bị nhốt trong l*иg thủy tinh, một tên trong đó phát điên lao tới một bên, lấy ra mấy cái bình đen, bên trong nhốt trùng tham máu: “Đồ quái vật, tao muốn mày phải chết!!”
Những người khác thấy thế, bị dọa giật mình, vội cản gã lại: “Quái vật này hôm nay đã bị tinh luyện một lần rồi, nếu thêm lần nữa sẽ chết đó! Cậu quên thân phận của nó rồi sao, bình thường chúng ta ức hϊếp nó không sao. Nhưng một khi nó chết, tất cả những người ở đây, bao gồm bạn bè người thân có quan hệ với chúng ta, đều phải chôn cùng!”
Người đó bị người bên cạnh cản lại, thoáng bình tĩnh, nhìn vũng máu dưới đất, khóc ầm lên, mọi người vội bu lại an ủi.
Không ai để ý đến con bạch xà đó nữa, đương nhiên cũng không nhìn thấy, nó quay
người qua, nhìn chằm chằm chỗ của Thời Yến.
Thời Yến bị bạch xà nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc bén làm Thời Yến rợn sống lưng, gần như sinh ra khát vọng phá cửa mà chạy. Dù có thể thấy con rắn đó rất suy yếu, lúc này nó cũng mềm rũ dưới đất, nhưng vẫn khiến Thời Yến cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc đây là thứ gì.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Ngự Linh Sư
- Chương 7