Chương 84: Trần Ngư ngạo kiều

(ngạo = kiêu ngạo, kiều = đáng yêu, làm nũng)

Mấy người, tới ầm ầm, đi cũng tùm lum tà la, làm cho người ta không nói được lời nào.

“Rốt cục đi rồi,” Lúc này, Chu thị mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra khuôn mặt tươi cười nói.

“Nương, nương thế nào tới trễ như vậy?” Trần Dũng đi theo phía sau nàng bất mãn hỏi: “Nãi nãi vừa rồi thực hung dữ, con nhìn cũng sợ hãi!”

“A Dũng, cái này không trách cháu ngươi, muốn trách thì trách ta bà lão này, là ta chặn nương cháu,” Lão Chu thị cười tít mắt nói, hoàn toàn không có kiêu ngạo bá khí vừa rồi.

“Nương, chuyện này là thế nào?” Lâm thị thấy thế, rất là ngạc nhiên, liền buồn bực hỏi.

“Nương, chúng ta mời bà ngoại cùng nhóm cậu vào nhà uống nước…,” Trần Ngư thấy một nhóm lớn người đứng ở ngoài cửa, thì lên tiếng nhắc nhở.

“A, đúng vậy, đều trách đầu óc này của ta,” Lâm thị bừng tỉnh, nghĩ đến mình đem nương cùng Đại ca bọn họ đều chắn ở ngoài cửa, thì tự trách không thôi, vội vàng mời người vào nhà, sau đó pha trà rót nước.

“Đại bá mẫu, ngươi thế nào biết bà ngoại cháu tới?” Trần Ngư hiếu kỳ hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

“Tiểu nha đầu, ta nơi nào biết bà ngoại cháu tới, chỉ là tiểu Lâm vừa mới chạy về nhà nói nãi nãi cháu cùng Nhị bá mẫu cháu tới nhà cháu làm ầm ĩ, ta quýnh lên, lập tức chạy tới, không nghĩ đến ở bên ngoài gặp được bà ngoại cháu, ta đem đại khái tình huống nói một chút, bà ngoại cháu mới nói chút đồ kia là bà mua, nãi nãi cháu cùng Nhị thẩm cháu liền không có biện pháp!” Chu thị cười đem chuyện mình cùng lão Chu thị hợp mưu nói ra, sau đó duỗi tay điểm cái mũi nhỏ của Trần Ngư khoa trương nói: “Tiểu Ngư nhi nhà ta ghê gớm, dám cùng nãi nãi nàng tranh cãi!”

Vuốt vuốt cái mũi nhỏ của mình bị điểm ngưa ngứa, Trần Ngư giơ lên mặt, ngạo kiều nói: “Hừ, nãi nãi các nàng rất quá mức, Ngư nhi mới sẽ không để cho các nàng đắc ý!”

“Đúng, đúng là không thể thuận theo ý tứ của các nàng, bằng không các nàng sẽ cảm thấy các ngươi dễ khi dễ!” Lão Chu thị nghe lời Trần Ngư nói xong, gật đầu tỏ vẻ tán đồng. “Nương cháu a, chính là tính tình này, mới bị người ta ăn gắt gao, mới phải nhận hết ủy khuất!”

“Tính tình Tam đệ muội a, chính là quá mềm yếu cũng quá hiếu thuận, mọi chuyện đều dựa theo a mẫu, mới sẽ bị Nhị đệ muội khi dễ!” Chu thị rất là rõ ràng đạo lý trong đó nói.

“A a, tiểu cô này của chúng ta a, chính là tính tình tốt, làm cho người ta thương tiếc!” Mở miệng là Đại mợ của Trần Ngư, tiểu Chu thị. Nàng cùng bà bà lão Chu thị có chút quan hệ họ hàng xa, cho nên gọi nàng là tiểu Chu thị.

“Ai nói không phải đâu, được rồi, Tam đệ muội, ngươi tiếp đón tốt bà ngoại Ngư nhi các nàng, ta sẽ mang a Dũng bọn hắn trở về trước!” Chu thị thấy mình ở bên này, bọn họ cũng có chút không tự tại, nói chuyện cũng không tiện, thì hối hận biết điều đứng lên chạy lấy người.

Chu thị đi sau đó, trong gian phòng chỉ còn lại người một nhà bọn họ. “Nương, ngươi làm sao lại tới? Thân thể tốt chưa?” Nghĩ đến lần trước chuyện Ngư nhi bị thương, nàng đến hiện tại còn sợ hãi trong lòng. Chỉ tiếc là nàng vẫn không đi thăm hỏi mẫu thân sinh bệnh được, làm trong lòng nàng rất là hổ thẹn.

“Ngươi còn nói?” Lão Chu thị vừa nghe đến cái này, thì đầy mặt lửa giận, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ngư nhi bị thương, ở riêng, ngươi tại sao lại không gửi tin tới, ngươi là không coi ta là nương ngươi, phải hay không?”

“Nương, ngươi đừng như vậy nói, con… Con là sợ nương lo lắng, cho nên mới…,” Lâm thị vội vàng giải thích, hốc mắt hồng hồng, lệ sương mù mông lung.

“Ta nói Xuân Nương a, muội nói chuyện lớn như vậy, có thể giấu được sao?” Tiểu mợ Dương thị vẻ mặt đau lòng nói: “Muội là không biết, a mẫu vừa nghe nói những chuyện này, mắt đều khóc sưng, cả ngày ngủ không được, chúng ta là thấy bà đau lòng, hôm nay mới vội vàng tới đây nhìn xem, ai biết lại gặp gỡ chuyện bực mình như vậy, muội này là sống cái cuộc sống gì a!?”

“Đều trách ta không tốt,” Trần Đông Sinh đứng ở một bên nghe những lời này xong, tâm lý thực đang khó chịu, nhưng đó là mẫu thân thân sinh của hắn, lại có thể nói cái gì đâu? “Là ta để cho Xuân Nương chịu ủy khuất!”

“Ai, Đông Sinh a, a mẫu biết ngươi là người tốt, cũng biết đó là nương ngươi, ngươi không thể nói được, nhưng chuyện hôm nay… Ai, ta là thực không biết nên nói thế nào,” Lão Chu thị đối với Trần Đông Sinh cũng không có sinh lòng chán ghét, trái lại phá lệ hiểu rõ, điều này làm cho Trần Ngư có chút ngoài ý muốn.

“A mẫu, ngươi yên tâm, ta sẽ không để Xuân Nương lại chịu ủy khuất nữa,” Lão Chu thị nói khiến Trần Đông Sinh sinh lòng hổ thẹn, cũng cảm động và nhớ kỹ bà săn sóc, liền nghiêm túc hứa hẹn nói: “Chỉ cần ta kiếm bạc, ta sẽ đi mua đất tự mình xây nhà, cách nương ta cùng Nhị tẩu xa một chút…,” Kỳ thật, cuộc sống như vậy, ngay cả hắn cũng không muốn sống.

Cả ngày nhao nhao ồn ào, để người khác xem cười nhạo lại thương tâm, tội gì đâu.

“Ai, ngươi biết Xuân Nương khổ là được rồi,” Lão Chu thị vẫn là rất thích con rể này, cho nên cũng không nói cái gì nữa.

Bởi vì gấp gáp chạy đi, lão Chu thị bọn họ chưa có ăn cơm, mà Lâm thị bọn họ bởi vì Hồ thị làm ầm ĩ, cũng chưa ăn cơm, cho nên mấy nữ nhân ngồi ở trong phòng bếp nhỏ, líu ríu nghị luận, vội vì mọi người nấu cơm.

Đối với lão Chu thị, Trần Ngư trong lòng rất có hảo cảm, cho nên nguyện ý cùng bà thân cận….

“Tiểu Ngư nhi lớn hơn, cũng không thích bà ngoại nữa,” Lão Chu thị ôm Trần Ngư, hòa ái hiền lành lải nhải nói: “Ta còn nhớ được Ngư nhi nhỏ nhỏ, đi tới nhà bà ngoại, ngồi ở trong lòng bà ngoại, ngọt ngào nói muốn ở đủ vài đêm mới trở về, bằng không bỏ không được bà ngoại… Hiện tại bà ngoại tới, trái lại cùng bà ngoại không thân…,”

“Ngư nhi cũng nhớ bà ngoại, Ngư Nhi cùng bà ngoại hôn nhẹ,” Trần Ngư bị lão Chu thị hiền lành ôn nhu cảm động, gắt gao nép ở trong ngực bà, tưởng tượng Trần Ngư thực sự ngồi ở trong lòng Chu thị, nhắc tới chút lời nói đó, tâm lý rất là cảm động… Như vậy, mới là chân chính là tình cảm với trẻ con.

“A a, xem nha đầu này, công phu vỗ mông ngữa hạng nhất,” Lâm Tài Hữu cười tróc đầu Trần Ngư một chút, cười trêu nói.

“Đại cậu,” Trần Ngư sờ đầu mình, bĩu môi kháng nghị ….

“A a…,” một phòng người đều bị Trần Ngư đùa cười.

Không có Hồ thị cùng Trương thị càn quấy, cả một buổi chiều, tất cả mọi người đều rất vui mừng, hơn nữa nhờ Trần Ngư nỗ lực bán manh, càng là chọc cười mọi người.

Trần Đông Sinh nói về lúa mùa của mình, trong lòng có chút đắc ý, ngôn ngữ cũng có chút kích động, chọc cho hai huynh đệ Lâm gia cũng hiếu kỳ không thôi, vẫn là Trần Đông Sinh mang bọn hắn đi nhìn xem….

Một buổi chiều, Trần Ngư tìm hiểu được rất nhiều sự tình, bao gồm một vài tình huống ở Lâm gia.

Hóa ra, Lâm thị này là khuê nữ nhỏ nhất của Lâm gia, cũng là nữ nhi khi lão Chu thị già mới có được, là được Lâm gia thương yêu nhất. Lâm thị này cùng Đại ca nàng Lâm Tài Phú kém nhau mười lăm tuổi, khi lão Chu thị hơn ba mươi mới sinh ra nàng, ở giữa mất mấy người, còn lại chỉ có ba huynh muội bọn họ.

Lâm gia này gia cảnh không tồi, chí ít so Trần gia muốn tốt hơn, nhìn lão Chu thị các nàng trang điểm thì biết.

Gia cảnh tốt, cũng không có chút lông gà vỏ tỏi tính toán nhỏ nhặt kia, tâm tình cũng tốt, người cùng người chung sống cũng không phòng bị, cuộc sống mỗi ngày tự nhiên thư thái.

Cái này là Trần Ngư kết luận ra được, nhìn hai người mợ kia bộ dáng thân mật, giống như tỷ muội, tình cảm chị em bạn dâu rất không tồi, đây chính là Trương thị bọn họ thua kém.