Chương 82: Khi thiện sợ ác (bắt nạt người tốt sợ kẻ ác)

“Ta không muốn làm gì, chỉ muốn hỏi rõ ràng chút,” Chu thị vẻ mặt cực kỳ tỉnh táo, khóe miệng nổi lên tươi cười châm chọc, liếc qua Trương thị phía sau Hồ thị, trầm giọng nói: “Người ta lui hôn sự a Dũng, nói a Dũng hết ăn lại nằm, nếu hôm nay ta chịu lời a mẫu đã nói, vậy ba nhi tử nhà ta còn muốn làm mai hay không, muốn cưới vợ hay không?”

Lúc này, mọi người mới rõ ràng lửa giận của Chu thị là từ đâu tới đây, mà Hồ thị là chạm đến điểm mấu chốt của Chu thị.

“Ta nói là tiểu Lâm, không nói a Dũng,” đối với kiêu ngạo của Chu thị, Hồ thị vẫn là có chút khϊếp đảm.

Nhìn Hồ thị giống như biến thành người khác vậy, Trần Ngư ở trong lòng trực tiếp than thở: quả hồng, thực là lượm quả mềm tới nặn a! Chu thị này càng là kiên cường, Hồ thị càng là không dám, mà Lâm thị… Ai, điển hình quả hồng mềm, để người ta tùy ý xoa nắn!

“Không cần biết nói tới ai, đều là nhi tử của ta, a mẫu, ngươi giúp Nhị đệ muội, ta không ý kiến, nhưng ngươi muốn chà đạp nhi tử ta, cũng đừng trách ta kẻ làm mẹ này không thích ngươi người làm nãi nãi này!” Lời nói của Chu thị, vang vang mạnh mẽ, một châm thấy máu, đem Hồ thị đều nói đến ngây ngốc.

Thời điểm này, ai cũng không có mở miệng. Lâm thị là không muốn quản chuyện của Hồ thị, Trần Ngư bọn họ xem là đặc biệt hả giận, mà Trương thị là không dám, vốn chuyện này nàng đã đuối lý, cho nên càng không dám nói nhiều một câu, sợ nói nhiều, lại được đánh một trận, đó là muốn giày vò chết nàng.

“Nương, chúng ta trở về đi!” Trần Dũng đau lòng nương hắn, liền đi lên thấp giọng nói.

“Nương, tóp mỡ, tóp mỡ,” Trần Vân còn nhìn chằm chằm chậu trong tay Trần Ngư, lớn tiếng ồn ào. “Ta muốn ăn, ta muốn ăn…,”

Trần Ngư nhìn bộ dáng Trần Vân, trong lòng cũng muốn cho hắn một ít, dù sao hài tử nơi này cái gì ăn cũng không có, tóp mỡ này cũng là một loại đồ ăn đỡ thèm. Nhưng là đảo mắt tưởng tượng, mình nếu cho một lần này, Hồ thị cùng Trương thị sẽ không cảm thấy mình tốt, trái lại sẽ cảm thấy mình dễ bị bắt chẹt, về sau lại tới một lần khóc lóc om sòm khóc rống, đồ vật này nọ nhà mình cũng giữ không được, cho nên lòng dạ cứng rắn làm như mình không nhìn thấy.

“Vân nhi, đi, bọn họ không thích chúng ta, chúng ta cũng không thể chết bám vào, về sau a, nhìn một chút, biết không?” Trương thị oán hận trừng Trần Ngư một cái, sau đó lời nói chứa đầy hàm ý cùng Trần Vân nói.

“Không đi, không đi, nương, ta muốn tóp mỡ, ngươi mua cho ta, mua cho ta…,” Trần Vân lôi kéo tay áo Trương thị gào khan, hoàn toàn một bộ dáng vô lại. Mà Trần Thủy đứng bên cạnh không có khuyên bảo, hắn biết, nếu Trần Vân có ăn, mình nhất định sẽ có, cho nên cũng chờ đợi Trần Vân có thể thành công.

“Trong nhà sớm không có bạc, lấy cái gì mua cho ngươi a!” Trương thị bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Trần Vân cũng thành phá lệ thương tiếc.

“Ta cứ muốn, ta cứ muốn…,” Trần Vân thấy Trương thị sẽ không mua tóp mỡ cho mình, thì xông tới muốn giành, trong miệng còn mắng nói: “Ngươi cái hàng lỗ vốn, không biết xấu hổ, đem tóp mỡ cho ta, nãi nãi nói phải cho ta ăn…,”

“Ngươi lại mắng một câu,” Trần Hải ngăn lại Trần Vân, cũng không quản hắn lớn hơn mình hai tuổi, mặt âm ngoan, rất có tư thế hắn lại mở miệng một câu, sẽ liều mạng với hắn.

Trần Vân là cái khi thiện sợ ác, vừa thấy tư thế của Trần Hải, lập tức xoay người hướng Hồ thị mà đi.

“Nãi nãi, tiểu Hải khi dễ ta!” Nước mắt lưng tròng, cực kỳ đáng thương.

Thực là giống tốt! Trần Ngư khinh thường oán thầm: bộ dáng cùng tính tình của Trần Vân, hoàn toàn giống Trương thị, vô lại đến cực điểm.

“Cả ngày vì một chút chuyện nhỏ nói nhao nhao, các ngươi không mệt mỏi, ta còn ngại mệt mỏi, Ngư nhi, đem tóp mỡ trong chậu của ngươi chia ra, mỗi người cũng đừng nói nhao nhao,” Hồ thị không chịu được Trần Vân cầu xin, hướng Trần Ngư không khách khí nói.

Trần Ngư vừa mới mở miệng muốn nói chuyện, bên ngoài truyền tới một đạo thanh âm đanh đá: “Ai nói muốn phân?”