Trần Ngư hiểu được trong lòng nàng khó chịu, duỗi tay gắt gao bắt lấy bàn tay to đầy vết chai cứng rắn lưu lại sau năm này tháng nọ làm việc của nàng, trong lòng cũng rất chua xót.
Chủ ý này là nàng đưa ra, cũng là muốn ở riêng, nhưng Trương thị cùng Chu thị lúc này hoàn toàn là tại cố tình gây sự….
“Các ngươi hôm nay là đang muốn bức ta phân gia?” Hồ thị bị ngữ khí kiên quyết của các nàng bức sinh lòng cáu giận, cười lạnh chất vấn.
“A mẫu, có thể không ở riêng, nhưng là công việc trong đất tách ra làm, ba nhà chia thành ba phần,” Trương thị đầu óc xoay chuyển rất nhanh, rất nhanh đã nghĩ ra phương pháp có lợi nhất cho mình.
“Như vậy cũng tốt, mọi người ai làm chuyện nấy,” Chu thị gật đầu phụ hoạ.
“Ta không đồng ý!” Lâm thị đột nhiên ngắt lời, nàng dùng ánh mắt sóng lớn đến cũng không sợ hãi nhìn thoáng qua trước mắt ba nữ nhân hoặc đứng, hoặc ngồi, trong lòng nghĩ các nàng muốn bức mình đến mức nào mới cam nguyện dừng tay.
“Tam đệ muội, viêc này không phải do ngươi định đoạt,” Trương thị lạnh lùng trào phúng nói.
“Cha hài tử rời bến, công việc trong đất, một mình ta làm không xong, cũng chỉ có thể để trong đất cho nó thối rữa,” Lâm thị không có tức giận, mà là thản nhiên đem kết quả cuối cùng của sự tình nói ra.
Lâm thị nói vừa xong, Trương thị cùng Chu thị trong lòng lại không thăng bằng. Nếu không ở riêng, những thứ trong đất kia đều là của chung mọi người, vất vả khổ cực xong lại trơ mắt nhìn nó thối rữa đi, kia là không thể, nhưng là muốn các nàng mang nhi tử của mình ra lao động, trong lòng lại rất không cam tâm, cho nên chỉ có thể trợn to hai mắt căm tức Lâm thị, giống như tố cáo tất cả sự tình đều là do nàng mà ra.
Mà trong lòng Lâm thị lại cảm thấy mình quá bi ai!
Nhìn ba con dâu giằng co, thái độ kiên quyết cường ngạnh, khiếng Hồ thị nhất thời đau đầu. Bà biết, hôm nay trận chiến này, không đưa ra cái tử sửu dần mão tới, mọi người đều sẽ không bỏ qua.
“Đủ đủ, các ngươi đã đều nghĩ tốt lắm, nhà này… Vẫn là phân,” Hồ thị một lời nói ra, Chu thị cùng Trương thị khóe miệng liền nhịn không được lộ ra tươi cười, mà Lâm thị chỉ là cay đắng hạ khóe miệng, không có nhiều lời cái gì. “Nhưng là…,” Hồ thị đột nhiên thêm một câu, âm trầm nói: “Chuyện này, chờ lão nhân trở về, nam nhân nhà các ngươi đều trở về sau đó mới có thể nói, hiện tại, đều đi làm việc của mình cho ta, đừng đứng ở đây chướng mắt ta, ta thấy các ngươi là phiền chán!”
Thấy Hồ thị nhả ra, Chu thị cùng Trương thị đem vui sướиɠ bày ở trên mặt, chỉ có Lâm thị thất lạc nhìn thoáng qua Hồ thị, khóe miệng thoáng giơ lên một nét cười khổ chua xót, dắt tay Trần Ngư, xoay người hướng gian phòng của mình đi đến, Trần Yến cùng Trần Hải không nói chuyện, yên lặng đi theo….
Chu thị dẫn hài tử về phòng xong, Trần Dũng một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên nhìn mẫu thân mình mở miệng nói: “Nương, ngươi cùng Nhị thẩm có phải thật quá đáng không?”
“Cái gì?” Vốn khóe miệng đang chứa ý cười Chu thị vừa nghe thấy nhi tử chỉ trích, có chút lờ mờ, kinh ngạc hỏi: “Ta quá đáng sao?” Đứa con này tính tình nội liễm, rất ít nói chuyện, nhưng là người chịu khó, cho nên vừa nghe thấy hắn nói lời nói này, thì lập tức kinh ngạc trừng hắn.
“Tam thẩm cũng không phải trộm lười, Yến nhi bọn chúng đều còn nhỏ, cũng không phải Tam thẩm cố ý không để Yến nhi bọn chúng tới trong đất giúp đỡ, ngươi cùng Nhị thẩm đối với Tam thẩm như vậy, nàng đối với chúng ta, trong lòng sẽ oán hận!” Đối với Trần Dũng mà nói, Lâm thị là người tốt, trước giờ không là người trộm lười dùng mánh khoé, cho nên, trong lòng hắn tức giận không thôi.
Vừa rồi, hắn không lên tiếng là bởi vì hắn là tiểu bối, không thể giáp mặt quở trách mẫu thân của mình, cho nên nhịn.
Chu thị vừa nghe nhi tử nói như vậy, nghĩ đến ánh mắt sau cùng của Lâm thị, ý cười nơi khóe miệng thu liễm một chút, chậm chạp tranh luận nói: “Ta là ăn ngay nói thật…,”