Chương 161: An bài

“Cha nuôi, mẹ nuôi,” Trần Ngư vừa tiến vào Đắc Nguyệt Lâu, đã thấy bọn họ ở trên quầy thì thầm, thì vội vàng lên tiếng gọi….

Lúc này Trần Nguyên Phong cùng Trần Hải còn có Bạch Du Nhạc cùng nhau đi khảo tú tài, ba người đều cự tuyệt người nhà đưa đi, nói cuộc thi như vậy đã không qua được, vậy về sau làm sao có thể tới kinh thành khảo trạng nguyên, cho nên chỉ ba người cùng nhau đi.

“Di, Ngư Nhi, sao con lại tới một mình?” Hoàng thị không quen Trần Vân sau lưng nàng, cho rằng nàng là tới một mình, cho nên đặc biệt kinh ngạc — lần trước thời điểm Ngư Nhi thiếu chút xảy chuyện, là bọn họ đều biết, từ đó về sau, nếu Ngư Nhi tới, bên cạnh nhất định có Trần Đông Sinh hoặc Trần Dũng đi theo.

“Đường ca con cùng đi theo, cha nuôi, con có việc tìm ngài giúp đỡ,” Trần Ngư cũng không nói chuyện tào lao vô vị, lôi kéo tay Hoàng thị vẻ mặt nôn nóng nói: “Ông nội con ngày hôm qua nửa đêm bị người ta trèo tường ám sát, bị thương rất nặng, cha con cùng Đại bá bọn họ đưa ông tới bên này, nhưng là con không biết ông tới y quán nhà nào, cho nên tìm ngài giúp đỡ chút, xem có thể tìm xem không…,”

“Hài tử này, đại sự như vậy, tại sao lại không nói một tiếng,” Hoàng thị vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn Trần chưởng quỹ nói: “Chàng mau phái mấy người đi nghe ngóng một chút, thuận tiện xem lão gia tử còn đáng ngại hay không!”

“Được, ta lập tức sẽ đi,” Trần chưởng quỹ không ngừng lại, buông công việc trong tay ra liền đi tìm tiểu nhị giúp đỡ, hiện tại là sáng sớm, căn bản không có bao nhiêu sinh ý, nhân thủ cũng có thể tạm thời dùng vào việc khác.

Sau khi Trần chưởng quỹ an bài xong, liền tới hỏi thăm Ngư Nhi tới cùng xảy ra chuyện gì. Ngư Nhi nghĩ mình muốn tìm Trần chưởng quỹ giúp đỡ, liền lặng lẽ đem mảnh vải trong lòng giao cho Trần chưởng quỹ, thấp giọng nói: “Cha nuôi, giúp con tìm ra nguồn gốc mảnh vải này, con không cho phép có người thương tổn người nhà con,”

Tiếp nhận mảnh vải Ngư Nhi đưa, Trần chưởng quỹ chăm chú nhìn, trong lòng đã có chút suy nghĩ, ánh mắt nhìn Trần Ngư cũng thâm thúy một chút….

“Có tin tức, phái người tới làng chài nói một tiếng,” nhìn thấy ánh mắt biến đổi của cha nuôi, Trần Ngư biết suy nghĩ của mình là đúng, nhưng cẩn thận một chút, vẫn là chờ đợi kết quả cuối cùng.

“Được!” Chờ đến sau khi Trần Ngư cùng Trần chưởng quỹ thương nghị tốt, đã có người tìm hiểu được tin tức người của Trần gia.

Thời điểm Trần Ngư cùng Trần Vân chạy tới y quán, Trần lão đầu đã nằm ngủ, sắc mặt tái nhợt của hắn trong vòng một đêm đã tốt hơn nhiều, sau khi Trần Ngư hỏi đại phu, biết Trần lão đầu đổ máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi điều dưỡng, tâm lý níu chặt rốt cục buông xuống.

“Tiểu nha đầu, vải ở l*иg ngực ông nội ngươi, có phải là ngươi bó không?” Lão đại phu kia thấy nàng tuổi còn nhỏ đã có một cỗ khí thể làm cho người ta không dám khinh thường, thì nhịn không được tò mò hỏi.

Dựa theo đạo lý bình thường mà nói, bị thương đến l*иg ngực, dù chưa bị thương vào tim phổi, nhưng người bình thường đều sẽ lựa chọn buông tha cho, chờ đến khi người bị thương đổ máu quá nhiều, cuối cùng hết cách xoay chuyển, cái này ngay cả hắn là người làm đại phu nhiều năm, cũng không có khả năng làm được. Đêm qua sau khi nhìn lão nhân được đưa tới kia, vẻ mặt tái nhợt, nhưng l*иg ngực lại được buộc mảnh vài kỳ quái kia, nhìn cảm thấy cổ quái, nhưng hắn làm đại phu, lập tức đã tìm ra rõ ràng đạo lý trong đó.

Đêm qua khi người nhà lão nhân kia hỏi thương thế người bị thương, hắn đã nói, không có mấy mảnh vải kia, tới sáng sớm lão kia sẽ vì đổ máu quá nhiều mà chết. Mấy nam tử kia đều nghị luận, nói vẫn là nha đầu lợi hại, cứu ông nội một cái mạng gì đó, liền đoán là vị trước mắt này, cho nên thuận tiện hỏi một tiếng.

“Đúng a,” Trần Ngư hồ đồ gật đầu, sau đó thấy đại phu vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, thì hiểu rõ ý tứ trong đó, không chờ hắn mở miệng hỏi, đã đem một vài tình huống cấp cứu mà mình biết nói cho hắn nghe, hi vọng hắn có thể cứu càng nhiều người.

Mấy câu nói củaTrần Ngư, làm cho đại phu kia như thể được khai sáng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi ngó người nhỏ tuổi trước mắt này, kích động hỏi: “Cô nương, ngươi có từng học qua y?” Xưng hô, cũng từ tiểu nha đầu hời hợt biến thành cô nương, thấy rõ ấn tượng của Ngư Nhi với hắn đã thay đổi.

“Không có,” Trần Ngư rất thành thật trả lời: “Ta chỉ là xem qua một vài sách thuốc…,”

Trần Ngư trả lời, càng thêm kí©h thí©ɧ đại phu kia, thấy vẻ mắt xanh trắng giao nhau kia của hắn, thực giống như không cách nào tiếp thu, Trần Ngư cùng Trần Vân nháy mắt mấy cái, ra hiệu bọn hắn có thể rút lui — tiếp tục đi qua đi lại nữa, nàng sẽ bị đại phu hỏi đến.

Bởi vì mấy câu nói của Trần Ngư, đại phu kia thế nhưng nói muốn miễn phí xem bệnh của Trần lão đầu, chỉ phải trả tiền thuốc, điều này đem người Trần gia vốn bị kinh sợ lại một lần nữa choáng váng. Bởi vì thương thế của Trần lão đầu không thể di chuyển, còn phải dưỡng thật tốt, cho nên đại phu kia liền để cho Trần lão đầu lưu lại, để người còn lại trở về, chỉ lưu lại hai người ở chỗ này chăm sóc là được.

Trần Xuân Sinh cùng Trần Dũng lưu lại, người còn lại đều trở về, ngày mai người tới thay, cho nên mọi người đều đi ra cửa, lưu lại đại phu kia nhìn Trần lão đầu tỉnh lại, chậm rãi mang theo hâm mộ nói: “Ngươi có một cháu gái có bản lĩnh tốt, bằng không cái mạng này của ngươi, đã sớm không còn!”

Trần lão đầu nằm tại trên giường tràn đầy vị thuốc đông y, liếc qua cái đại phu cổ quái kia, sau đó nhắm lại hai mắt, tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng. Hiện tại Trần gia đoàn kết cùng hết thảy, đều là do cái khuê nữ bị khinh bỉ coi khinh này, nếu như không có nàng, hiện tại trong nhà, đã rối thành một nùi, mà chính mình sớm đã không còn sống.

Đại phu kia thấy Trần lão đầu không nói chuyện, liền xoay người rời đi, lại không biết trong hai mắt nhắm chặt của lão nhân nằm ở trên giường chảy ra nước mắt, theo gò má hoạt vào trong lỗ tai, ngứa thân, ấm tâm.

Chờ Trần Đông Sinh bọn họ trở về, mang về tin tức là Trần lão đầu không có việc gì, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hồ thị càng là kích động gào khóc, làm cho hài tử cũng cùng khóc thành một đoàn, lại là rối một nùi, làm cho Trần Ngư mỏi mệt xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy đầu ẩn ẩn đau, hô hấp thực sắp ngạt thở.

“Ngư Nhi, muội không sao chứ!?” Trần Vân là người đầu tiên phát hiện đến nàng không thích hợp, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, ân cần hỏi han.

“Ngư Nhi, muội sao vậy?” Phùng Vân nhi ôm Nữu Nữu đứng tại bên cạnh nàng, quan tâm hỏi.

“Ta không sao, để ta nghỉ ngơi là được,” Trần Ngư mỏi mệt nói. Đêm qua căn bản cũng không ngủ, hiện tại lại nghe đến ồn ào như vậy, thì càng chịu không nổi.

“A mẫu, mọi người đều không nghỉ ngơi tốt, ta đi nấu cơm, mọi người cùng nhau ăn rồi nghỉ ngơi, ngày mai bọn họ còn phải tới trong trấn trông cha, nếu mệt đến ngã bệnh, thì không tốt!” Chu thị ôm tiểu Lai Quý an ủi Hồ thị đã dần dần tỉnh táo lại, nghĩ mọi người đều cả đêm không ngủ, vẫn chịu đựng tiếp, ai cũng chịu không nổi.

“Ân,” lau lau nước mũi, Hồ thị gật gật đầu nói: “Đông Sinh, ngươi mang Ngư Nhi trở về, ngày hôm qua cũng đủ giày vò nàng, đừng để thân thể mệt chết, ngày mai để Nhị ca ngươi đi trước, hôm sau ngươi mang Lâm nhi đi…,”

“Được, ta để Xuân Nương hầm chút canh, thời điểm ngày mai đi mang đến cho cha uống, đại phu nói cha mất máu quá nhiều, phải bồi bổ,” Trần Đông Sinh gật đầu đáp ứng, thấy Ngư Nhi đôi mắt đều đen, chan chứa đau lòng.

“Biết, ngươi đi đi!” Hồ thị vỗ vỗ lưng mình, cảm thấy mình cũng già, thân thể vừa chịu đựng, đã chịu không nổi.