- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trọng Sinh Ngư Dân Nữ
- Chương 157: Xuất giá (Một)
Trọng Sinh Ngư Dân Nữ
Chương 157: Xuất giá (Một)
Đi tìm Lâu Phượng Minh là Bạch Du Nhạc, Ngư Nhi muốn Bạch Du Nhạc không cần nói ra mình, chỉ nói hắn có được một bí phương chế tác băng, xem Lâu Phượng Minh có ý tứ thế nào, lại nói tới chuyện hợp tác sau.
Bạch Du Nhạc đi tìm Lâu Phượng Minh, Trần Ngư ở trong nhà chờ tin tức.
Hai ngày sau, nàng chưa chờ được Bạch Du Nhạc, lại chờ được người Nhϊếp Tình phái tới cùng một phong thư. Trong thư, Nhϊếp Tình nói thân thể mình đã không đáng ngại, ngự y khám và chữa bệnh qua, nói thân thể đã không khác người bình thường, thậm chí so với thiên kim tiểu thư bình thường khác còn tốt hơn, cha mẹ rất cao hứng, đều nói muốn cám ơn ngươi, cho nên tặng tới tạ lễ cùng với tặng quà mừng cho Yến nhi tỷ tỷ….
Một xe đồ, so với tạ lễ lần trước còn chói mắt hơn.
Chỉ riêng bạc, đã có một ngàn lượng, làm cho Lâm thị và Trần Đông Sinh run run nửa ngày không dám nhận, khiến người đưa đồ tới đều ngừng lại xem, Trần Ngư nhìn không được, mới tự chủ trương nhận.
Bạc này, xem như giải khẩn cấp, nhưng nàng cũng không có trực tiếp nhận, mà là để người mang về một phong thư, đem ý tứ mình nói một lần.
Tại kinh thành phía xa sau khi Nhϊếp Tình nhận được thư, là vạn phần thích thú, cảm thấy sau khi trở về, mình không có vui vẻ tự tại giống như ở Nam làng chài. Sau khi mở thư ra, xem đến nội dung bên trong xong, tươi cười trên mặt nàng đọng lại, thành một tia bất đắc dĩ, thở dài một tiếng nói: “Ngư Nhi, ngươi làm gì đây?”
“Tình nhi, thế nào?” Đại phu nhân Nhϊếp gia vừa vặn tới xem nữ nhi của mình, liền tiến tới thú vị hỏi. Nàng biết nữ nhi của mình vẫn đang chờ thư của một tiểu cô nương, nàng là nghe nói có thư đến, mới tới đây xem xem, lại thấy nữ nhi ai oán thở dài, không khỏi có chút tò mò.
“Nương,” Nhϊếp Tình thấy nàng sau đó, bĩu môi nói: “Nương còn nói một ngàn lượng đủ cho người ta tiêu, người ta lại nói một ngàn lượng chỉ đủ một phần nhỏ, hừ!”
“Có ý tứ gì?” Nhϊếp phu nhân không hiểu ra sao, nhận thư nữ nhi đưa qua, thấy nội dung trong thư xong, dở khóc dở cười nói: “Nha đầu này, có chút bản lĩnh!”
Một ngàn lượng bạc, thế nhưng nói muốn cho khuê nữ làm tiền riêng, muốn sau khi cho nàng xong, về sau, sẽ trả cả vốn lẫn lời cho nàng. (QA: “nàng” này là Nhϊếp Tình nha!)
“Nương, người không biết, nàng rất có ý tứ,” Nhϊếp Tình nghĩ đến khoảng thời gian vui vẻ kia, liền lôi kéo nương nàng nói không ngừng, ý cười trên mặt cũng càng lúc càng sâu, Nhϊếp phu nhân nhìn thấy trong lòng vừa được an ủi lại vừa chua xót.
Nữ nhi, nhân sinh của con đã định trước, muốn thay đổi, căn bản không thể, hi vọng con có thể tiếp nhận được.
Ngày kết hôn củaTrần Yến, rốt cục đến.
Nàng mặc vào áo cưới tự mình làm, dáng vẻ thướt tha mềm mại, ngay cả Ngư Nhi cũng nhịn không được tán thưởng: “Tỷ tỷ, tỷ thực đẹp a!”
Thấy thân ảnh thẹn thùng mỹ lệ trong gương, Trần Yến sờ áo cưới trên người, chậm rãi nói: “Nếu như không phải muội đề nghị, ta cũng làm không ra áo cưới đẹp mắt như vậy, Ngư Nhi, cám ơn muội!”
“Tỷ, tỷ cùng ta nói cái này làm gì?” Trần Ngư có chút không quen, bởi vì tại trong mắt nàng, Trần Yến vẫn là loại người sống nội liễm kia, nói không ra ngôn ngữ cảm động trời đất.
“Không, Ngư Nhi, muội nghe tỷ tỷ nói hết lời,” qua đêm nay, cuộc đời này, hai tỷ muội các nàng cũng không có thời gian tâm sự tốt như vậy, một vài lời nói, nghẹn tại trong lòng nàng rất lâu, nếu lại không nói ra, cuộc đời này, chỉ sợ không có cơ hội.
“Được, tỷ nói,” Thấy nàng tâm tình có chút kích động, Trần Ngư đành phải để nàng nói chuyện ra.
“Ngư Nhi, tỷ tỷ cám ơn muội, nếu như không có muội, cũng không có tỷ tỷ hôm nay,” Trần Yến lôi kéo tay nàng, hốc mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ sẽ không nói, cảm giác trong lòng đối với muội, không biết nên làm thế nào có thể biểu đạt ra, mới có thể để cho muội hiểu rõ,” mới trước đây bị từ hôn, không có Ngư Nhi, nàng còn không biết sẽ nghĩ thế nào, cũng sẽ không có hạnh phúc như hiện tại.
Nàng cảm kích, không có cách nào nói ra như vậy.
“Tỷ, nói không ra thì đừng nói, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, còn cần khách khí như vậy sao?” Ngư Nhi hiểu rõ tâm tình của nàng, chỉ ôn nhu cười nói: “Tỷ thực sự nói rõ ràng, không phải tỏ vẻ tỷ muội chúng ta xa lạ sao?”
“Ngư Nhi, có một muội muội như muội, là phúc khí của tỷ tỷ!” Trần Yến ôm nàng, nghiêm túc nói.
“Ta cũng vậy a, có tỷ, có cha mẹ, có ca ca, có đệ đệ, cũng là phúc khí của ta!” Trần Ngư nói là lời trong lòng, nhưng Trần Yến căn bản không hiểu rõ nội tâm cảm khái của Trần Ngư.
“Ngư Nhi tỷ tỷ,” Chu Tuyết bưng hai chén canh đứng ở ngưỡng cửa, sợ hãi gọi.
“Tuyết Nhi, mau vào,” hai tỷ muội thấy Chu Tuyết, lập tức cười. Nha đầu này đã ở Trần gia vài ngày, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, chí ít thấy người cũng dám gọi, cũng có thể nói vài lời, không giống như lúc mới tới, giống như người câm điếc vậy.
“Thím muốn ta đưa chè trôi nước tới,” Chu Tuyết ôn nhu cười một tiếng, đem chè trôi nước bưng ra để ở trước mặt bọn họ.
Ngày mai chính là ngày chính của Trần Yến, trong nhà không có thời gian nấu cơm, hôn sự lại lớn, mời nhiều người, giúp đỡ cũng nhiều. Cả khu vườn, đều bày đầy, có chút bày không hết, đều để tới hậu viện đi.
Sáng sớm hôm sau, Trần Yến đã sớm sớm bị đánh thức, mặc áo cưới, trang điểm, Phùng Vân nhi làm bà mối lúc này đã sớm tới Bạch gia, chờ cùng tân lang cùng nhau tới đón tân nương.
Đôi sinh đôi được mặc vào bộ áo khoác màu đỏ, mang mũ màu đỏ, làm nổi bật da thịt thực không dễ dàng dưỡng trắng nõn lại được, nhìn phá lệ khả ái, làm cho người ta nhịn không được muốn nhào đi lên cắn vài ngụm. Nếu như không phải đôi sinh đôi còn nhỏ, nói không chừng Bạch gia đã mượn tá bọn hắn đi lăn giường.
“Yến nhi tỷ, tỷ thực xinh đẹp,” Chu Tuyết xem Trần Yến mặc áo cưới, trang điểm xong, đầy mặt sùng bái.
“Chờ muội lớn lên, cũng sẽ có ngày này, hâm mộ cái gì, ” Trần Ngư vỗ Chu Tuyết một cái, giúp Trần Yến đem chút son phấn cuối cùng thu phục.
Bạch Du Nhạc này thực có đủ ý tứ, tặng đến đều là son phấn hương phấn loại tốt, nghe nói nơi này căn bản không có bán.
“Ngư Nhi tỷ tỷ,” Chu Tuyết thẹn thùng dậm chân, sau đó quay đầu chạy.
“Tỷ, cái vòng Tình tỷ tỷ tặng đến, tại sao tỷ không mang?” Thấy trên cổ tay trắng nõn, chỉ có một cái vòng ngọc, Trần Ngư nghĩ đến cái vòng vàng khảm bảo tháchk phí tổn xa xỉ kia, liền nghi ngờ hỏi.
“Cái đó quá quý trọng, vẫn là đừng mang,” Trần Yến không chút nghĩ ngợi nói.
“Tỷ, này cái phải đội, Bạch gia là cái dạng tình hình gì, ta cũng không biết, không có cái lá bài tẩy vẫn là không được,” Trần Ngư khuyên Trần Yến đem cái vòng đội, tâm lý vẫn đang suy nghĩ Trần Yến xuất giá, không cửa hàng, không không nông trang, có thể bị thiệt thòi không… ( Ngư Nhi cô nương, ngươi là làm muội muội, những việc này không cần ngươi quan tâm…)
Trần Yến chịu nổi Ngư Nhi khuyên, liền đem cái vòng vàng kia lấy ra đội, khí chất cao quý nháy mắt tăng lên, khiến Ngư Nhi xem cũng gật đầu.”Tỷ, Tình tỷ tỷ lúc sau gửi tới trang sức, còn có một trăm lượng ngân phiếu, tỷ cần phải cất giữ tử tế, bên cạnh tỷ không có nha đầu, đến lúc đó ta cùng tỷ phu nói một tiếng…,”
“Bạch gia này sẽ không…,” Trần Yến nghĩ Bạch gia sẽ không loạn như vậy, nhưng bị Trần Ngư đánh gãy. (QA: Ta phát hiện Trần Yến cùng cha mẹ Ngư nhi thời gian dài như vậy rồi nhưng vẫn rất ngây thơ! Ta thật sự không muốn dùng từ………. ngu ngốc! T_T Mong các nàng đừng ném đá ta!)
“Phòng một chút vẫn tốt hơn, ngày đại hỉ, không cần xảy ra tì vết là tốt nhất!” Nàng là từng gặp qua, ngày đại hỉ, người ta mượn gió bẻ măng rất nhiều, lúc đóm hối hận cũng không kịp, vẫn là cẩn thận trước tốt hơn.
“Ân!” Trần Yến gật gật đầu, xem như đáp ứng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trọng Sinh Ngư Dân Nữ
- Chương 157: Xuất giá (Một)