Chương 150: Tiếng kêu rên thê thảm

Một năm này, những địa phương khác chết rất nhiều người, chỉ có Nam làng chài không có xảy ra chuyện gì, không chết một người nào, tại thời điểm Trần gia đưa ra khoai tây cứu tế mọi người, uy vọng của Trần gia ở trong thôn đều đã hơn thôn trưởng.

Có phương pháp trồng xen dây khoai lang vào của Ngư Nhi, dân chúng Nam làng chài tuy rằng không trồng được lúa mùa, nhưng vẫn có lương thực, tâm lý kiên định, tươi cười trên mặt cũng nhiều.

Chờ đến sau tháng sáu, rốt cục đổ mưa, trong lòng mọi người khẩn trương căng thẳng vì khô hạn, rốt cục được xoa dịu.

Lục tục, có thôn dân bắt đầu đi ra ngoài, biết được tin tức là ở bên ngoài chết rất nhiều người, ngay cả Bắc Ngư trấn cũng không thể tránh được, chết thì chết, chạy được thì chạy, đều sắp thành quỷ trấn, trong khoảng thời gian ngắn, là khó có thể khôi phục.

Bạch gia là có nền tảng căn bản, tại thời điểm Bạch Du Nhạc ra đi, cũng đem Trần Hải mang theo, thời điểm lúc đi phái người đưa lời nhắn, lần này đi liền mấy tháng, đem Lâm thị buồn hỏng rồi, nhưng nghĩ hắn tuyệt đối sẽ không bị đói, trong lòng lại cảm thấy được an ủi.

Đôi sinh đôi vốn béo trắng bởi vì nạn hạn hán này gây họa, đều gầy quá xá, khiến người xem đau lòng không thôi, nhưng may mà khỏe mạnh, mọi người cũng cảm thấy được an ủi.

“Vẫn là các cháu mệnh tốt, về sau a, phải đối tốt với tỷ tỷ, biết không?” Hồ thị ôm Trần Ba, miệng than thở, trong mắt lại có chút nước mắt, xem bà như vậy, Trần Ngư biết bà là nghĩ đến hài tử chết yểu của mình.

Kỳ thật, mặc kệ bà tức giận thế nào, oán hận thế nào, bà vẫn là một người mẹ, bằng không một hài tử đã chết vài chục năm, làm sao có thể khiến bà quan tâm như thế chứ?

“Mọi người đều sống, chính là tốt nhất!” Trong lòng Trần lão đầu cũng cảm thán, hắn đều cho rằng mình cục xương già này, là thực không có cách nào vượt qua, lại không nghĩ đến ngay cả lão nhân già nhất trong thôn cũng không có chuyện gì, trong lòng cảm thấy nhi tử nhà mình thực là có bản lĩnh.

Hiện tại, tất cả người Trần gia đều bởi vì hành động vĩ đại của Trần Đông Sinh, ở trong thôn đều có mặt mũi, ngay cả người ở sau núi đối với người Nam làng chài cũng tôn kính không ít, sau bọn họ mới biết, phương pháp của Trần Ngư thực tốt, bọn hắn đào được nguồn nước, là một trong những thôn xóm tổn thất ít nhất.

“Đúng a, chí ít lần này không giống như lần trước, mọi người đói đến da bọc xương, người cũng không giống người, đói đến cái gì cũng ăn,” Trần Xuân Sinh đối với đoạn chuyện cũ bi thảm nhất trong nhân sinh kia là ký ức hãy còn mới mẻ, hiện tại thì trong lòng vui mừng, người một nhà đều rất tốt, không một ai xảy ra chuyện gì.

“Lần này còn may mà có Ngư Nhi, nếu không phải nha đầu này chuyển sang trồng khoai tây, nơi nào có nhiều lương thực như vậy,” Chu thị cười tít mắt khen Trần Ngư, trong mắt trong lòng đều tràn đầy cảm kích.

“Đúng vậy, lúc trước nàng trồng nhiều như vậy, ta đều thay nàng lo lắng,” Phùng thị ôm tiểu Lai Quý, cười phụ họa nói.

“A a, cái này thực là vô tâm cắm liễu liễu thành bóng mát,” Trần Ngư sờ sờ mũi mình, rất ngại ngùng nói: “Ban đầu mua đất hoang, là muốn trồng khoai lang, chỉ là sau khi khai hoang mới phát hiện, quá thời gian trồng khoai lang, liền nghĩ trồng chút khoai tây, cũng tốt hơn so với để không, không nghĩ đến thu hoạch tốt, lại cộng thêm ta không kịp bán, việc này cũng chỉ có trùng hợp đυ.ng cùng một chỗ.”

Nếu Trần chưởng quỹ tới sớm một bước, nàng đã thực sự bán.

“Là công lao của cháu, cháu cứ nhận, ngày xưa thấy cháu tuỳ tuỳ tiện tiện, làm sai lại không tự hào chứ?” Hồ thị liếc nàng một cái, trêu ghẹo nói.

“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, ” cái này, là lần đầu tiên người một nhà ở cùng một chỗ, kể từ sau bữa cơm tất niên của Trần gia bốn năm trước, ngoại trừ Trần Hải đang ở bên ngoài.

Lâm thị không nhiều lời gì, ngồi tại bên cạnh Trần Đông Sinh đã khôi phụ, ôm Trần Đào, khóe miệng lộ ra tươi cười ôn nhu nhất, lúc này, là thời điểm nàng hạnh phúc.

“Tam đệ muội, người của Bạch gia này, khi nào thì trở về?” Chu thị nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi.

Chuyện Bạch gia chạy đi, bọn họ đều biết, Trần Hải còn đi theo mà, nhưng là ngày kết hôn của Trần Yến cũng chỉ còn vài tháng, nếu bọn hắn không trở về, hôn sự này nên xử lý thế nào đây?

“Nhanh thôi, bọn hắn truyền tin tới, nói trong khoảng thời gian tới,” Lâm thị một chút cũng không lo lắng, nếu Bạch gia không đáng tin cậy, thì sẽ không mang Tiểu Hải cùng nhau đi.

“Vậy thì tốt, sinh nhật năm nay của Yến nhi vì trận ầm ĩ này, cũng không tổ chức náo nhiệt một chút, Yến nhi, tới đây,” Chu thị vừa nói, vừa từ trong l*иg ngực lấy ra một bao bọc giấy đỏ, cười nói: “Cái này là Đại bá mẫu cho, không phải cái gì tốt, cháu đừng ghét bỏ!”

“Đại bá mẫu, này…,” Trần Yến chối từ, lại bị Chu thị ngăn lại. “Ngoan, mau cầm, bằng không Đại bá mẫu sẽ tức giận!”

Trần Yến khó xử nhìn thoáng qua Lâm thị, thấy Lâm thị hơi hơi gật gật đầu, liền nhận lấy. Tiếp theo, Phùng Vân nhi, Trương thị, Hồ thị đều cầm đồ tới, nói là cho Trần Yến quà mừng trưởng thành.

Trần Ngư này mới hiểu rõ, hóa ra ngày hôm nay mọi người là tới cấp bô sung lễ vật cho Trần Yến, a a.

Tai nạn qua đi, mọi người vui vẻ, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới. Bạch gia trở về, Trần chưởng quỹ cũng trở về, Trần Hải tự nhiên cũng trở về. Nhìn thấy Trần Hải béo trắng, Lâm thị là khóc đến nấc cục, làm cho mọi người cười cũng không được, khóc cũng không được.

“Các ngươi đám trời đánh này, tình cảnh như vậy, còn cười được…,” người một nhà sum họp, bị tiếng chửi rủa thình lình xảy ra dọa hỏng, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người phụ nhân đầu tóc rối bù xông tới….

“A Hoa?” Hồ thị nhìn phụ nhân rối bù, hơn nửa ngày mới gọi một câu, nhận ra đây là nữ nhi vốn sáng sủa của mình.

“Nương,” Trần thị vừa thấy Hồ thị, liền bổ nhào qua kêu rên: “Nhị nhi tử Tam nhi tử chết, đói chết, cha hài tử hắn cũng không tốt…,”

Vừa nghe đến lời nói của Trần thị, mọi người vốn đang vui sướиɠ đều thu liễm tươi cười, nặng nề nhìn Trần thị, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, nhưng không ai lên tiếng an ủi.

“Ngươi đi nơi nào?” Hồ thị vỗ lưng nàng, hung hăng đánh vài cái, nổi giận mắng: “Xảy ra chuyện, ngươi liền chạy, không quan tâm cha, mẹ ruột của mình…,”

Không trách được Hồ thị mắng như vậy, là bởi vì sau khi xảy ra chuyện, Hồ thị nhớ Trần thị, để cho Trần Xuân Sinh đưa lương qua, kết quả là cổng lớn khép kín, bọn họ sớm không biết chạy đi đâu, Trần Xuân Sinh trở về là một bụng lửa giận, nói chưa gặp qua ai nhẫn tâm như vậy, ngay cả cha mẹ cũng mặc kệ không hỏi một tiếng.

“Nương, ta là không còn cách nào a,” Trần thị trong lòng chột dạ, nàng là sợ bị nhà mẹ đẻ mình liên luỵ, cho nên mới nhanh chóng thu thập bao đồ chạy trốn, không nghĩ đến trên đường chạy thê thảm như vậy, một chút bạc mang theo ra ngoài kia, tại năm mất mùa, căn bản không tính là bạc, bọn họ là tìm được đường sống trong chỗ chết, mang Đại nhi tử trốn về được.

Tại sau khi trở về, nghe người ta nói, Nam làng chài không có ai đói chết, trong lòng nhất thời hối hận không thôi, lại oán hận bọn họ vì cái gì không sớm nhắc nhở mình một chút, để mình mất hai đứa con trai.

“Ngươi không có cách nào, ngươi là sợ chúng ta liên luỵ ngươi, mới dắt díu con cái chạy trốn,” Trần Xuân Sinh nghĩ đến thời điểm mình khổ cực gánh lương thực đi tìm nàng, thấy cổng lớn khép kín, trong lòng là tư vị nói không nên lời.