Sau khi tiễn Từ Trung Vệ đi. Ta hất tung cao dược trên mu bàn tay, cảm giác đau đớn đột nhiên giảm bớt đi rất nhiều. Mẫu thân thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ vai ta, ôn tồn khuyên nhủ:
"Ly Ly, nương biết con nhất định đang chịu đau đớn kinh khủng. Nhưng Từ lang trung đã nói, mỗi ngày phải bôi thuốc mới có thể đảm báo không để lại sẹo. Ly Ly ngoan, con hãy chịu đựng chút. Nương sẽ gọi Từ lang trung trở lại bôi thuốc mới cho con."
Ta nắm lấy tay mẫu thân, âm thầm ngăn cản bà rời đi. Hít thở sâu vài lần, dần dần sức lực mới hồi lại để mở miệng:
"Nếu thật sự như ông ta nói, mỗi ngày đều bôi thuốc, e rằng ngay cả cái mạng con đều bôi đi mất. Nương hãy cho người âm thầm mời một lang trung mới từ bên ngoài đến cho con."
Mẫu thân khựng lại, quay đầu nhìn ta:
"Ý của con là gì?"
Ta nhắm mắt, lấy lại chút sức lực, cất tiếng nói dõng dạc:
"Nếu con không nhớ nhầm, vị lang trung này chính là do Nhạc ma ma tiến cứ cho phủ ta."
"Y muốn hãm hại con, không phải không có lý do."
Điều quan trọng nhất là, trước khi chết, ta đã từng nhìn thấy chiếc túi thơm hình lá liễu hợp tâm trên người Chung ngôn, mà vị Từ lang trung này vừa khéo cũng đeo bên mình một chiếc. Ngoại trừ chất liệu khác biệt, đường kim mũi chỉ giống nhau y hệt.
Chủ nhân của nó là ai, không cần nói cũng biết.
"Phu nhân, trong thuốc mỡ này có một lượng nhỏ ly hồn thảo."
"Ly hồn thảo?"
Mẫu thân kinh ngạc đứng dậy khỏi ghế, vội vàng túm lấy tay áo lang trung, bắt đầu truy hỏi:
"Vậy nữ nhi của chúng ta phải làm sao đây? Vừa rồi đã bôi dược được một lúc rồi, sẽ có ảnh hưởng gì không?"
Bị mẫu thân hù dọa, lang trung giật mình:
"Phu nhân không cần quá hoảng hốt. Tiểu thư chỉ mới bôi một lần, hàm lượng không nhiều nên không có gì đáng ngại. Chỉ cần dùng nước sạch rửa hết phần cao dược còn sót lại trên vết thương là được. Cây ly hồn thảo này là một loại mê dược tác động lên thần kinh. Trước đây, người ta thường bào chế thành dược thang để cho bệnh nhân uống nhằm giảm đau."
"Nhưng không được dùng ngoài da. Nếu ngày ngày bôi lượng dược như vậy lên vết thương, lâu dần sẽ khiến người bệnh méo miệng, lác mắt và dần dần tê liệt."
Sau khi tiễn Trương lang trung lên đường, ta cẩn thận rửa sạch vết thương trong chậu nước. Mẫu thân đưa cho ta một chiếc khăn sạch và nói:
"Hai mẫu nữ Nhạc gia quả thật là lòng dạ rắn rết, Ly Ly đừng sợ. Ta sẽ lập tức nói với phụ thân con, đến nha môn trị tội của Từ Trung Vệ này đến cùng. Sau đó sẽ bán Nhạc nhũ mẫu đi."
"Nương đừng tức giận, nương cũng đừng vội vàng. Giữ y lại, con có việc cần dùng đến."
Một kẻ vốn dĩ hành nghề y cứu người, nhưng lại vì lấy lòng ý trung nhân mà hãm hại bệnh nhân. Qua đó, có thể thấy y chẳng phải là hạng người lương thiện. Thế nhưng, một kẻ như vậy, nếu biết được bản thân bị người thương phản bội, sẽ ra sao?
Từ Trung Vệ, hẳn là một con d/ao vô cùng sắc bén.
Nhưng nếu Nhạc Chi Chi không cẩn thận, ngược lại rất dễ khiến bản thân mình thương tích đầy mình.