Chương 2

Cũng trách ta ngày trước không biết nhìn người. Thân mẫu của Nhạc Chi Chi là nhũ mẫu của Giang phủ, cũng coi như có chút địa vị trong phủ. Nhờ vậy, Nhạc Chi Chi từ nhỏ đã được cùng ta lớn lên, luôn mang bộ mặt nhu mì thiện lương bên cạnh ta. Ta cũng không bạc đãi ả.

Chẳng ngờ, những tình cảm tỷ muội thân tình ta dành cho ả. Lại khiến ả nảy sinh ý định làm tu hú chiếm tổ. Hoặc là, ngay từ đầu Nhạc Chi Chi đã là một con sói đội lốt người.

Bao nhiêu năm giả vờ ngây thơ thiện lương, khiến những người nam nhân bên cạnh từng bước đẩy ta vào hố lửa.

Đã vậy Diêm Vương không thu nhận ta, vậy thì Giang Ly ta sẽ một lần làm ác quỷ.

Kéo ả Nhạc Chi Chi này xuống địa ngục cùng ta.

"Ngươi to gan thật! Dám tự ý lấy màu lam sẫm của Giang Ly ta để vẽ tranh!"

Dưới sự dẫn dắt của hạ nhân Giang phủ, ta từng bước nhẹ nhàng tiến lên. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên bộ trang phục lộng lẫy, kim ngân lấp lánh. Lụa mỏng mềm mại buông xõa, trên cổ tô điểm thêm một viên đại ngọc bích.

Ta cố ý đứng cạnh Nhạc Chi Chi, muốn cho tất cả khách dự tiệc thấy rõ ai mới là thiên kim tiểu thư thực sự. Thanh tao và giản dị là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt ta lướt qua những vị khách đang vây quanh, không hề nhìn Nhạc Chi Chi.

Giọng ta bình thản:

"Nhạc Chi Chi, ngươi chỉ la một nha hoàn nhất đẳng trong Giang phủ. Một kẻ hầu hạ, lại dám lén lút lấy trộm màu vẽ của chủ nhân. Theo luật pháp triều đình, ngươi phải bồi thường gấp mười giá trị ban đầu và chịu phạt một trăm trượng."

"Tuy nhiên, nể tình ngươi và thân mẫu ngươi đều là nô tì trong Giang phủ, ta sẽ giảm nhẹ hình phạt, cho ngươi làm nha hoàn thô sử hạng ba. Ngoài ra, vì không hành lễ vấn an chủ nhân, coi thường bề trên, ta sẽ phạt ngươi một tháng bổng lộc.”

Ta bình tĩnh trừng phạt Nhạc Chi Chi, sắc mặt không chút vui buồn. Cho dù có vị khách nào cảm thấy không thỏa đáng, nhưng lời nói của ta hợp tình hợp lý, có luật lệ làm chứng, không giống như đang trả thù rửa hận.

Cách xử lý của ta chẳng khác gì cách các vị phu nhân, tiểu thư khác xử lý những chuyện vụn vặt trong phủ mình. Cho dù họ có thấy Nhạc Chi Chi đáng thương, cũng không có lý do gì để đứng ra bênh vực một nha hoàn trong phủ người khác.

Nghe vậy, Nhạc Chi Chi run rẩy cả người. Nước mắt lăn dài trên má như hoa lê đái vũ, thân hình mềm mại lả lơi yếu đuối như sắp ngã. Ả cắn môi, quỳ xuống trước mặt ta hành lễ, như thể đang chịu đựng oan khuất tày trời, nhưng lại không hề hé môi nói lời nhận lỗi hay xin lỗi.

Ta biết, ả đang chờ đợi vị "hộ hoa sứ giả" của mình xuất hiện.

"Giang Ly, ngươi đang làm gì vậy!"

Giữa đám đông, một vị lam y công tử phất tay tách khỏi đám đông, nét mặt giận dữ tiến về phía này. Hắn chính là vị hôn phu của ta, Chung Ngôn.