Lý đại nhân hiển nhiên vui mừng khôn xiết, cúi người lia lịa như giã tỏi:
“Đa tạ, đa tạ Giang tiểu thư nâng đỡ!”
Ba ngày sau, vào tam khắc giờ sửu, tiếng sủa vang dội của đám tiểu cẩu ầm ĩ từ ngoài cổng viện. Tiếng bước chân hỗn tạp, tiếng người cũng dần lớn hơn. Xem ra Giang Thành Nguyên và Nhạc nhũ mẫu đã bị bắt quả tang.
Sau khi được Chu Sa khoác áo choàng lông cáo lên, ta mới thong dong bước ra ngoài.
Quả nhiên trước mặt náo nhiệt vô cùng, Nhạc nhũ mẫu đã bị người ta đánh cho một trận. Mặt mũi bầm dập, sưng vù, nằm sõng soài trên mặt đất, trên người còn vấy bẩn thứ nước hôi tanh. Miệng nhét thứ gì không rõ, chỉ có thể ư ư a a nói không ra lời.
Bên kia Giang Thành Nguyên cũng chẳng khá hơn là bao, trên tay còn cầm theo một ngọn đuốc. Xem ra sợ ta quá lạnh, muốn đốt tiểu viện này của ta để sưởi ấm.
Phụ thân thấy ta đến khẽ gọi tên ta, dường như đã có quyết định:
"Ly Ly, đây......"
Ta giật lấy ngọn đuốc từ tay Giang Thành Nguyên, ném về phía đống củi khô chất đầy ở một bên. Ước chừng đã tưới không ít rượu và dầu, ngọn lửa bùng lên cao ngút. May mắn thay, xung quanh đã được tưới nước từ trước. Lửa cũng chỉ có thể bốc cao tại chỗ.
"Phụ thân, người làm quan Đại Lý Tự Khanh. Người tuyệt đối không thể mang lòng từ bi nhân hậu của phụ nhân*."
*phụ nhân: đàn bà (ý Giang Ly khuyên phụ thân không được mềm lòng như đàn bà)
"Huống hồ Giang Thành Nguyên này là một kẻ không đủ trung thành, còn không đáng làm một cẩu tử."
"Quỳ xuống!"
Gia đinh lôi kéo Giang Thành Nguyên lấm lem đến từ đường, bên trong chật kín những người có uy tín và địa vị trong gia tộc. Phụ thân hiện giờ là Đại Lý Tự Khanh, ngồi vị trí cao nhất. Giữa hai hàng ghế là những vị trưởng tộc của Giang gia.
"Nghĩa tử Giang Thành Nguyên của Giang phủ, tàn hại huynh đệ, lòng dạ hiểm độc, lấy oán báo ơn. Thật là trái với luân thường đạo lý, không xứng là người trong Giang gia, do đó xóa tên Giang Thành Nguyên ra khỏi gia phả Giang tộc."
"Phụ thân, phụ thân. Người không thể bỏ con. Việc này là do Nhạc nhũ mẫu sai con làm, con chỉ nhất thời hồ đồ. Phụ thân, người hãy tin con. Con biết sai rồi, con thực sự biết sai rồi. Sau này... không có sau này... nữa đâu."
Hắn ôm lấy đùi phụ thân, khóc lóc thảm thiết, phụ thân liếc mắt ra hiệu cho gia đinh lôi hắn ra:
"Ai đúng ai sai, trong lòng ngươi tự biết rõ ràng."
"Hiện giờ ngươi không có tư cách gọi ta là phụ thân. Giang Ly là thân sinh nữ nhi của ta. Ngươi thân là dưỡng tử, Giang phủ đã có ơn dưỡng dục ngươi. Vậy mà ngươi lại cấu kết với người ngoài toan tính phóng hỏa gϊếŧ người."
"Lấy oán trả ơn, lang tử dã tâm. Giang phủ và cả Giang tộc đều không thể dung túng cho loại người như ngươi."
Nói xong, phụ thân vung tay ra lệnh cho gia đinh tống khứ Giang Thành Nguyên ra ngoài. Thấy thái độ phụ thân kiên quyết, Giang Thành Nguyên cũng chẳng thèm giả vờ nữa, toàn bộ sự oán hận trong lòng bộc phát ra, chỉ vào bảng hiệu Giang phủ lớn tiếng chửi mắng:
"Lão già hồ đồ, không biết phân biệt trắng đen, thiếu gia cũng còn chẳng muốn ở đây!"
"Ta đây một bụng tài hoa, còn sợ không có chỗ dung thân sao."
"Cái thứ thiếu gia chó má, ta cũng chẳng hiếm lạ gì. Thật tưởng không có các người nuôi dưỡng, ta không thể sống nổi hay sao."
Lúc gia đinh cầm gậy đuổi đi, hắn mới lảm bẩm chửi rủa rồi rời đi.
Kẻ từng ôn nhu như ngọc, đại thiếu gia của Giang phủ, cũng chỉ là lớp vỏ giả tạo để che đậy bản chất con người hắn, khi chưa bị đυ.ng đến phần lợi ích cốt lõi. Nay mặt nạ đã rách nát, phần ruột thối nát chảy mủ bên trong liền hiện ra rõ ràng.
Cẩu thì mãi là cẩu, không thể quá tốt với nó, lâu dần nó tưởng mình là chủ.
Thật coi mình là nhân vật quan trọng, rời khỏi Giang phủ xem ai còn nhận kẻ như hắn là đại thiếu gia.
Ta nghe tiếng chửi rủa dần tan biến ở cổng phủ, liền dặn dò tiểu tử bên cạnh:
"Ngươi tung tin đồn, cho cả kinh thành biết Giang Thành Nguyên bi xóa tên trong gia phả, đuổi khỏi Giang phủ, nói hắn dan díu cùng Nhạc Chi Chi châu thai ám kết*, bại hoại gia phong. Nhớ dặn dò kỹ các trà lâu, tửu quán, quầy thuyết thư ven đường."
*(珠胎暗结) Châu thai ám kết: Lén lút có quan hệ rồi mang thai
Tin tức nửa thật nửa giả, bá tánh tin hay không tin đều không quan trọng.