Chương 7: Cô là hoàng thái tử Quân Từ!

Kịch bản ở thế giới này, IP bán đại nhiệt, có hơn mấy triệuhoặc giá trên trời, thậm chí rất nhiều tác giả ở nước ngoài có thể dựa vào một tác phẩm kiếm vài tỷ!

Đó là phạm vi của những phim truyền hình hoặc điện ảnh chuyển thể.

Cô có thể tự viết, sau đó tự mình chuyển thể câu chuyện của mình thành phim, điều kiện tiên quyết là có thể gây ra tiếng vang lớn.

Quân Từ đang trầm tư, Cô Lỗ tiếp nhận tin tức, hai bên ai cũng không quấy rầy ai.

Mãi đến khi Cô Lỗ nhắc nhở: "Điện hạ, với thân phận mới của ngài, viết kịch bản cho dù có người nhận giá cả cũng sẽ rất thấp, Cô Lỗ kiến nghị ngài làm như phần lớn IP, viết tiểu thuyết trên internet trước. Một bộ tiểu thuyết nổi tiếng, tài chính ban đầu cho điện ảnh và tiền mua thuốc của điện hạsẽđến. Hơn nữa, sau này điện hạ có thể tự mình chuyển thể thành phim, ngài có Cô Lỗ, hiệu quảsau khi chuyển thể, tuyệt đối sẽlàm thếgiới này khϊếp sợ! Điện hạ, tôi tra xét thểloại phần lớn người xem, vũ trụ cũng không hiếm, còn có rất nhiềutác phẩm thú vị, nếu như điện hạ có thể viết một bộ, nổi tiếng là đương nhiên!

Cô Lỗ rất có tự tin về mình và điện hạ.

Quân Từ cũng rất tự tin về Cô Lỗ.

"Được, cậu giúp tôi lựa chọn nơi thích hợp để đăng tiểu thuyết trên mạng, tôi nghĩ sáng tác một tiểu thuyết đã."

Quân Từ và Cô Lỗ hợp tác nhiều năm, phen này thương lượng, cũng quyết địnhlàm rất nhanh.

Quân Từ có ý tưởng, ung dung cả người.

Sau khi cho Cô Lỗ đi làm việc, tự mình xuống giường.

Cô có ý nghĩ không khống chế được, cô muốn nhìn khuôn mặt của mình!

Nhưng căn phòng cô một cái gương nhỏcũng không có, vì Quân Từ nguyên bản e ngại những thứ này.

Phòng khách có cái gương, Quân Từ mở cửa ra, nhìn ra phía ngoài.

Chắc là Trương Xương Minh sang nhà hàng xóm rồi, chỉ có tiếng Phó Thúy Hoa bận rộn ởphòng bếp.

Quân Từ lập tức đi ra ngoài, rất nhanh đi tới trước mặt cái gương lớn trong phòng khách.

Kết quả vừa liếc mắt, cô đã bị chấn động rồi.

Với tu dưỡng của cô, cũng suýt chút nữakhông kiềm chếđược mà hét lên.

Quả thật, xấu đến tận chân trời!

Người trong gương, có khuôn mặt kinh khủnglốm đốm những nốt đen.

Rậm rạp chằng chịt rải rác ở mỗi một góc của khuôn mặt.

Chỉ có cái trán và chỗgần mắt khá hơn một chút.

Cho dù đôi mắt đó trông rực rỡ như ngọc sáng.

Cũng không thể thay đổi khuôn mặt cả khuôn mặt làm người ta kinh sợ.

Hoàn toàn là gương mặt khiến người ta vừa thấy được đã nghĩ đến hủy diệt.

Thảo nào sau khi tháo khẩu trang xuống đã bịngười xung quanh sợthành dáng vẻđó.

Quân Từ hít sâu một hơi,

Lập tức cúi đầu về phòng.

Mình là một nhan khống trầm trọng.

Trước đây nhìn thấy gương mặt như thế, có thể nói cô tuyệt đối sẽ làm cho người này cách xa mười vạn tám ngàn mét.

Miễn cho ô nhiễm ánh mắt của mình.

Bây giờ gương mặt này còn là khuôn mặt mình.

Cô, CMN cô có xung động muốn hủy diệt thế giới!

Từ Quân Từ trước đây, hoàng thái tửđi đâu cũng phong quang vô hạn, quan trọng nhất là, cô đẹp trai!

Tùy ý đi ra ngoài, cũng có thể làm hàng vạn hàng nghìn thiếu nam thiếu nữ điên cuồng, hoàng thái tử đẹp trai nhất.

Bây giờ...

Hít...

Quân Từ ngồi trên giường nhỏ trong phòng, mùi vị xung quanh và khung cảnh hẹp không hề sạch sẽ với cô mà nói cũng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, mình xấu xí.