Chương 30: Suy nghĩ cho đối phương

Dư Man lắc đầu, ý tứ chính mình cũng không biết: “Đừng nói việc này cho Dư Nguyệt, nghe liền phiền lòng, về sau em còn phải qua lại bên Dư gia nữa.” Từ Quốc Quân gật đầu, trong lòng có chút phẫn nộ: “Về sau đừng phản ứng bọn họ nữa, một đám đầu óc giống như có bệnh.” Đâu chỉ là có bệnh, rõ ràng là bệnh nặng. Dư Man lắc đầu cười khổ, không nói chuyện về Dư gia nữa, cùng hắn nói chuyện phiếm. Từ Quốc Quân ở tiệm cơm giúp đỡ một hồi, vừa vặn Đỗ Bân mang bằng hữu tới ăn cơm. Dư Man đang cúi đầu tính sổ, mông bị nhéo một chút, tưởng Từ Quốc Quân, tưởng nói đừng nháo, một hồi thấy là Lưu Bằng, hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái.

“Ngươi tìm chết có phải hay không?” Dư Man hung hăng đánh Lưu Bằng vài cái. Lưu Bằng cười hì hì từ quầy chui ra: “Em như nào đối với anh nặng tay như vậy?” Dư Man trợn trắng mắt: “Ta hận không thể bóp chết ngươi, cả ngày không có việc gì làm liền gây sự.” Lưu Bằng hắc hắc cười cười: “Chị dâu, cho ta an bài phòng lớn.” “Bao nhiêu người?” “Mười lăm , mười sáu người” “Ai thế?” “Đơn vị.” Dư Man đã hiểu, lộ ra một cái ngọt ngào mỉm cười: “Được, ta đây liền cho ngươi an bài.” Lưu Bằng xoay người thấy Từ Quốc Quân: “Đại ca,về khi nào nha?” “Ngày hôm qua.” Từ Quốc Quân cấp Lưu Bằng vài câu, Dư Man từ quầy chui ra. Một hồi Lưu Bằng đơn vị tới. Một hồi quán ăn thu được 800 đồng. Hai bàn Dư Man kiếm lời hơn 300 đồng, đưa bọn họ đi ra ngoài, tâm tình phá lệ vui vẻ. Này hai người, cơ hồ mỗi ngày dẫn người tới cấp thêm lời. Giữa trưa, giờ cao điểm qua đi, Dư Man đi sau bếp. Từ Quốc Quân lại cùng Từ Quốc Vĩ rửa chén bán,Từ Quốc Sơn chủng bị đồ ăn. Sảnh ngoài đều thu thập xong, còn lại sự tình đều chính bọn họ làm.

Dư Man kiểm tra thấy thiếu vài vật liệu nấu ăn, một hồi muốn đi một chuyến chợ mua thức ăn. Vội vàng mãi tới 5 giờ chiều, hai vợ chồng về nhà. Về đến nhà Dư Man cũng không nhàn rỗi, tẩy giặt quần áo, cùng hai đứa nhỏ chơi một hồi. Đến thời gian đi tiệm cơm,đầu bếp đã chủng bị một ít đồ ăn, Từ Quốc Quân đưa về nhà. Như vậy trong nhà liền không cần làm cơm, liền đỡ vất vả. Dư Man bận rộn , hận không thể phân chia người thành nhiều mãnh. Xong việc đã 9 giờ tối, tính sổ sách ra về lúc 10 giờ. Bận quá thì kiếm người giúp việc đi, nhìn em mệt quá anh hơi lo.” Tiệm cơm hiện tại là bốn người, lúc bận rộn nhất liền liên lụy tới Dư Man. Người quản lí, nhân viên phục vụ, nhân viên vệ sinh đều cần. “Các em dâu được rảnh, liền để các cô ấy phụ giúp, mướn người ngoài, còn không bằng mướn các cô ấy càng tốt!” “Như vậy em vẫn quá vất vả.” Dư Man cười khẽ: “Anh biết như vậy là tốt.” Từ Quốc Quân ngẫm lại lên cho cô xoa bóp bả vai, Dư Man thực hưởng thụ.

Nhéo một hồi bả vai Dư Man không cho hắn nhéo, Từ Quốc Quân tắt đèn, ôm cô thành thành thật thật mà đi ngủ. Dư Man tuy rằng rất mệt,vẫn băn khoăn đến Từ Quốc Quân cảm thụ, đem tay vói vào hắn quần . “Ngủ đi, em đã mệt rồi.” Dư Man bĩu môi: “Còn biết đau lòng cho em sao, thật có tiền đồ nha.” Từ Quốc Quân hôn hôn cô cái trán: “Bà xã anh tốt như vậy, tại sao không nhận người chứ.” Dư Man bị chọc cười, vẫn cởϊ qυầи hắn ra, Từ Quốc Quân rất phối hợp, sau hai phút đem chính mình cởi hết. Ngoài miệng hắn nói ngủ, dươиɠ ѵậŧ thành thật cứng rắn. “Đừng ráng nhịn quá, có ngày bị hỏng nha” Dư Man nói. Tối hôm qua Từ Quốc Quân nửa đêm về đến nhà, hai người cũng chưa ở bên nhau, chủ yếu là Dư Man ngã đầu liền ngủ vì quá mệt mỏi.