Chương 2: Chắc Không Phải Là Tên Đại Ngốc Đấy Chứ

Có thể không kinh ngạc sao?

Vốn tưởng rằng Mộc Hạ bị ức hϊếp thê thảm, lúc này lại bình an vô sự ra mở cửa, ngoại trừ toàn thân bị ướt ra, nhìn qua vẫn tốt không thể tốt hơn được nữa.

Mà Triệu Vũ Hân vốn nên diễu võ dương oai, lại bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, trên mặt nổi xanh tím, hai bên mặt còn sưng đỏ, vừa nhìn là biết bị đánh.

Thậm chí cả những nữ sinh thường ngày hay giúp Triệu Vũ Hân tác oai tác quái, cũng túm tụm lại ôm nhau run rẩy khóc hu hu, thật là đáng thương thê thảm.

Nhất thời, không ai có thể cất lời, thẳng cho đến khi nhân viên y tế vội vội vàng vàng chạy lên lầu.

“Đến đây đến đây, em học sinh nào xảy ra chuyện?”

Lý Anh lập tức hồi thần lại, vội nói: “Mau xem xem, ở bên trong.”

Nhân viên y tế chạy vào trong, khám một lát rồi nói: “Vẫn may là không quá nghiêm trọng, chỉ là bị sặc nước mà thôi.” Trong lòng lại cảm thấy kỳ quặc, rõ ràng không bơi lội, nhưng lại có biểu hiện ngạt nước, cũng may là em học sinh này may mắn, mức độ đuối nước vừa hay ở mức cứu hộ được, nếu không sẽ phải đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi.

Những người ở ngoài đều thở phào một tiếng, chỉ có Mộc Hạ từ đầu tới cuối đều bình thản.

Từ những năm ở sao Tiên Võ, cô không có công pháp, không màng thân nhân, không ít lần đã vật lộn tìm đường sống trong cái chết, từ mức độ nhìn thấy người chết thì khóc thút thít, cho đến khi gϊếŧ người thây chất thành núi, vong hồn bại dưới tay đều có thể lấp đầy thành Phượng Giang này!

Nếu luận về kinh nghiệm gϊếŧ người, trên Trái đất cô nhận xếp thứ hai, kẻ nào dám nhận thứ nhất?

Vì vậy vận may ư? Thứ đó không tồn tại.

Chẳng qua là cô khống chế thời gian tốt mà thôi.

“Khụ khụ khụ…” phía trong, Triệu Vũ Hân dữ dội nôn ra một ngụm nước, bắt đầu ho khan quặn cả người.

Nhân viên y tế đi ra, để tránh gây nên hoàng loạn, chỉ giải thích vài câu bên tai Lý Anh, lại chỉ vào hai nữ sinh nói: “Các em đi với tôi, đưa em học sinh bị ngạt nước đến phòng y tế nghỉ ngơi.”

“Em không đi! Cô Lý, là Mộc Hạ hại em thành ra thế này, nó ấn đầu em vào bồn nước, nó đây là mưu sát!” Triệu Vũ Hân chậm rãi hồi phục lại lập tức gào lên từ phía trong.

Sau khi nghe lời nhân viên y tế nói xong, sắc mặt của Lý Anh đã xanh lét, lời của Triệu Vũ Hân càng thêm khẳng định phỏng đoán của cô ta, cô ta lạnh lẽo nhìn về phía Mộc Hạ.

“Em có gì muốn nói không?”

Mộc Hạ cũng ngẩng đầu nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: “Cậu ta vu tội em.”

“Mày nói láo! Rõ ràng là tiện nhân mày hại tao!” Triệu Vũ Hân xông ra ngoài, sự sợ hãi khi cận kề cái chết đã phai nhạt khi có sự hiện diện của chủ nhiệm lớp Lý Anh.



Vừa rồi Mộc Hạ không dám gϊếŧ cô ta, bây giờ có nhiều người thế này, Mộc Hạ càng không dám, nó đã phạm phải tội lớn như thế, hôm nay không đuổi được tiện nhân này ra khỏi trường học, cô ta sẽ không buông tha!

Cô ta muốn Mộc Hạ bị khai trừ!

Muốn nó phải ngồi tù!

Vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên!

“Em còn không dám thừa nhận, nếu em không liên quan thì ở đây có nhiều bạn học như vậy, Triệu Vũ Hân sao phải vu tội cho em?” Lý Anh đanh giọng trách vấn.

Nếu là thông thường, Mộc Hạ sớm đã bị doạ tới mức cúi đầu hạ vai cất không nên lời rồi.

Nhưng hôm nay, cô đường đường là đấng tiên tôn đại năng Độ kiếp kỳ, nếu bị một phàm nhân chấn nhϊếp thì mới là chuyện cười.

“Vì sao Triệu Vũ Hân muốn vu tội cho em, cô Lý nên hỏi Triệu Vũ Hân mới phải, chỉ có điều không cần em phải trả lời vấn đề này, em cũng không tin rằng bạn học Triệu Vũ Hân nói lời này xuất phát từ ác ý, có thể là do lúc ngạt nước dẫn tới việc đầu óc bị thiếu dưỡng khí, xuất hiện ảo giác mà thôi.” Nói xong còn thập phần đồng tình thở dài một tiếng, tựa như Triệu Vũ Hân thực sự bị chấn thương ở đầu vậy.

Phụt một tiếng, Hạ Xuyên không nhịn được phì cười một tiếng.

Tiếp đó kéo theo vài tiếng nén cười, các bạn học dường như lần đầu tiên quen biết Mộc Hạ, tất cả đều hiếu kỳ nhìn về phía cô.

Vừa nhìn, ấy vậy mà có chút sững sờ, Mộc Hạ của hôm nay quá khác biệt so với trước đây rồi.

Bao cát nhút nhát đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào các bạn học trước đây, lúc này vô cùng thong dong đối diện với vẻ mặt lạnh tanh của chủ nhiệm lớp Lý Anh, vài lọn tóc mái hơi dài ướt nhẹp trước trán được cô vuốt ngược lên, lộ ra cái trán trắng trẻo cùng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.

Mắt hạnh đen nhánh linh động, cái mũi nhỏ duyên dáng, làn môi đỏ nhuận, không ngờ Mộc Hạ vậy mà lại là một tiểu mỹ nữ!

Không được tính là kinh diễm tuyệt đỉnh, nhưng tuyệt đối tươi mới ưa nhìn, càng nhìn càng khiến cho người ta khó lòng dời mắt.

“Được được được! Em nói rằng Triệu Vũ Hân xuất hiện ảo giác, vậy còn những bạn khác thì sao, các em ấy cũng không thể cùng xuất hiện ảo giác đi, em có dám để các bạn ra đây đối chất không?!”

Lý Anh tức quá hoá cười, cũng không đợi Mộc Hạ có phản ứng, trực tiếp chỉ tay về phía các nữ sinh trong nhà vệ sinh: “Các em đều đi ra đây, nói xem vừa rồi xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai đang trợn mắt nói dối!”

Mấy nữ sinh bị điểm mặt rụt rè đi ra: “Cô Lý, là Triệu Vũ Hân nói dối, không liên quan gì tới Mộc Hạ.”

“Mộc Hạ, em nghe thấy gì chưa! Tôi xem em còn nói được cái gì… cái gì? Mấy em nói gì?” Lý Anh mới lên giọng được một nửa thì nghẹn lại.

Triệu Vũ Hân bộ dạng càng là nhảy cẫng lên, tựa như bị vả vào mặt vậy: “Nói năng hàm hồ! Chúng mày có phải bị ngu không, hay là nhận được gì tốt từ tiện nhân này rồi?!”

Lý Anh kéo cánh tay cô ta lại, mặt sa sầm, đanh giọng lườm mấy nữ sinh: “Các em có biết, lừa gạt thầy cô là vấn đề phẩm hạnh, sẽ bị đánh dấu trừ điểm không! Cái này bị viết vào hồ sơ sẽ theo các em lên cao trung, đại học, thậm chí là vào xã hội, trở thành một khuyết điểm cả đời cũng không thể xoá sạch!”



Mấy nữ sinh bị doạ sợ, lại bắt đầu khóc lóc.

“Nhưng chúng em đều nói thật mà cô Lý.”

“Là Triệu Vũ Hân nói cậu ấy có thể thở dưới nước, muốn thi đấu với Mộc Hạ.”

“Cuối cùng còn là Mộc Hạ kéo Triệu Vũ Hân ra khỏi bồn nước, hu hu hu, cô Lý, bọn em không lừa cô, thật sự không lừa cô…”

Mồm năm miệng mười, khóc tới mức thở không ra hơi, căn bản là không giống nói dối.

Những học sinh có mặt tại hiện trường ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng nhất tề nhìn về phía Triệu Vũ Hân, trong mắt là sự ghét bỏ vô cùng.

Chắc không phải là tên đại ngốc đấy chứ?

Thi nhịn thở với người ta nhịn tới mực ngạt nước, được cứu còn quay sang cắn người ta một ngụm, sao lại có người vừa ngu vừa không cần mặt mũi đến thế chứ!

Nhân duyên của Mộc Hạ không tốt là vì cô tự ti, nhút nhát, lầm lì, nhưng trước giờ chưa từng làm mích lòng ai. Ngược lại, Triệu Vũ Hân ở lớp tác oai tác quái, quen giở tính khí đại tiểu thư, nhân duyên tệ tới cực điểm.

Ánh mắt khiển trách xem thường khiến cho mặt mày Triệu Vũ Hân đỏ bừng, xông đến bắt đầu đánh mấy nữ sinh kia.

“Đờ mờ chúng mày! Mồm miệng phun ra toàn shit! Xem tao có đánh chết mấy đứa tiện nhân chúng mày không!”

“A! Đau quá! Mày mới là tiện nhân, bọn tao nói thật thì sai cái gì!”

“Cô Lý, Triệu Vũ Hân đánh người cô không quản sao!”

Ngươi túm tóc ta, ta cào mặt ngươi, hiện trường nhất thời loạn thành nồi thập cẩm.

Đúng lúc này chuông tan tiết reo lên, mấy lớp sát vách như ong vỡ tổ vọt ra, đứng ở hành lang hi hi ha ha xem náo nhiệt.

Mất mặt luôn cả một nhiệm kỳ rồi, còn ngay trước mặt nhân viên y tế cùng các thầy cô khác, sắc mặt Lý Anh còn đen hơn đít nồi.

“Hạ Xuyên, mau đến tách các bạn ra, mấy người nữa cũng đi lên giúp, không cho các em ấy đánh nhau nữa! Lát nữa đem Triệu Vũ Hân đến phòng y tế, những em còn lại theo tôi về lớp!” Dứt lời liền xoay người bỏ đi.

Còn về Mộc Hạ, Lý Anh chả thèm nhắc đến, nếu đã không bắt được lỗi thì cũng lười để ý tới.

Chỉ là cô ta muốn đi là đi được sao?!

Mộc Hạ nheo mắt, ánh mắt lướt qua góc áo màu xám trên góc cầu thang, đột nhiên cất cao giọng nói: “Cô Lý, cô không xin lỗi em à?”