Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Năm 98: Nữ Thần Quốc Dân Nghịch Thiên

Chương 16: Mười Hai Vạn Tới Tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuộc cạnh tranh bừng bừng ngút trời, đã chẳng có ai để ý tới Trình Nhất Phi đang đỏ mặt tía tai nữa rồi, sau một hồi kêu giá, từ ba vạn đã tăng vọt lên mười vạn!

“Mười vạn! Mười vạn đấy! Trời ạ, đời này tớ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!” Lưu Tân ngây ngất nói, nhìn về phía Mộc Hạ nuốt nước bọt, ánh mắt nóng bỏng như lửa.

Ở tuổi này, đừng nói là một cô gái mười lăm tuổi, cho dù là con nhà giàu cũng chưa chắc có được mười vạn trong tay!

Mộc Hạ đúng là chớp mắt đã phát đại tài rồi!

“Ừm.” Hạ Xuyên đút hai tay vào túi, thuận miệng đáp một tiếng, ánh mắt lại dừng trên thiếu nữ từ đầu tới cuối vẫn luôn mỉm cười điềm tĩnh nhìn đám ông lớn tiến công đấu giá.

Nữ sinh này từ thứ sáu tuần trước đã trở nên thật chói mắt!

“Mười hai vạn! Cô bé, cháu cân nhắc một chút, sẽ không có ai ra giá cao hơn chú nữa đâu.” Người được gọi là Trương tổng hét giá đầu tiên cắn răng nói.

Sau khi dứt lời, tại hiện trường đúng là không còn ai ra giá nữa.

Cuối cùng, Mộc Hạ bán chiếc ban chỉ với mức giá mười hai vạn.

Số tiền này đã nhiều hơn rất nhiều so với kỳ vọng của Mộc Hạ, mặc dù kiếp trước đã từng nghe nói đến cuộc đấu giá Sotheby ở Quảng Đông về bảy chiếc ban chỉ của Càn Long, có giá lên tới hơn bốn ngàn bảy trăm vạn. Nhưng dù sao đó cũng là ban chỉ ngự dụng hoàn mỹ, còn ban chỉ này của cô, mức độ mài mòn cao, lại còn ở một thành thị nhỏ Phượng Giang tuyến mười tám, có thể đạt được mức giá này là Mộc Hạ đã rất thoả mãn rồi.

Dù sao thì cô rất thiếu tiền, cực kỳ thiếu tiền!

Đạt được giao dịch xong, Mộc Hạ cùng Trương tổng đi đến ngân hàng làm thủ tục chuyển khoản.

Người phụ trách họ Tề làm người làm chứng cũng đi theo, Tề lão rảnh rỗi nói cũng muốn đi theo xem náo nhiệt.

“Tôi, tôi không đi nữa.” Tên mù rụt cổ, cũng không dám gọi cô là sư phụ nữa.

Từ lúc biết chiếc ban chỉ kia là chính phẩm, gã cứ như người bị mộng du, nhéo đùi mình đến mấy lần!

Lại nhìn ánh mắt Mộc Hạ liền không tự chủ được run rẩy, có chút kính sợ, lại có chút nhụt chí.

“Nếu như có người đến chỗ cũ tìm tôi, cứ nói tuần sau tôi lại đến.” Mộc Hạ gật đầu, cùng mấy người khác đi ra ngoài.

Mới đi được hai bước.

“Đúng rồi.” Cô quay đầu nhìn giám định sư lúc trước, cong môi nói: “Các hạ từng nói, nếu như đồ của tôi là thật, thì sẽ nuốt cái bàn kia?”

Tên giám định sư kia mặt mày tái xanh, há mồm không nói được gì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được sự oán hận trên khuôn mặt y.

Người phụ trách họ Tề thở dài một tiếng: “Tiểu Lưu, ngày mai cậu không cần đến nữa.”

“Lãnh đạo? Chỉ vì chuyện nhỏ này mà ngài khai trừ tôi?” Tên giám định sư cả kinh thất sắc.

“Đây không phải chuyện nhỏ, nếu như cậu ý thức được vấn đề, lập tức nói xin lỗi với cô bé này thì có lẽ vẫn còn xoay chuyển được, nhưng vừa rồi cậu lại có thái độ quyết không nhận sai, trung tâm giám định không thể giữ cậu lại nữa.” Người phụ trách họ Tề đanh giọng nói, dứt lời liền cùng mấy người Mộc Hạ rời khỏi đại sảnh.



Tên giám định sư kia ngồi bệt xuống băng ghế, cả người đã mềm nhũn.

Mộc Hạ vốn chỉ muốn cho tên giám định sư kia một bài học, nhưng kết quả như vậy cô cũng vui vẻ tiếp nhận.

Đến ngân hàng, người phụ trách họ Tề lại trịnh trọng xin lỗi cô một lần nữa, không hề vì cô nhỏ tuổi mà sơ suất. Lúc người làm chứng ký tên, cô mới biết người phụ trách hộ Tề này tên là Tề Lương.

Sau khi hợp đồng đã được ký kết, tiếp đó chính là chuyển khoản.

Ngân hàng mà bọn họ đang đặt chân ở ngay bên cạnh trung tâm giao dịch giám định.

Lẽ ra theo quy tắc, người chưa thành niên phải có cha mẹ trong hộ khẩu đi kèm thì mới có thể làm việc. Nhưng quy tắc là vật chết, người là sự sống, tựa như quản lý ngân hàng hiện tại cũng không có nghiêm khắc như hậu thế, nhờ vào mối quan hệ của Trương tổng và Tề Lương, Mộc Hạ dễ dàng làm được một chiếc thẻ ngân hàng.

Sau đó, trong tài khoản đã có mười hai vạn!

“Mời thiểu thư nhận thẻ.”

Nhân viên ngân hàng đưa chiếc thẻ cho Mộc Hạ, trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Mộc Hạ mỉm cười nhận lấy, toàn bộ quá trình đều thản định.

Mười hai vạn này đối với cô mà nói, mới chỉ là khởi đầu!

“Đa tạ mấy vị.” Dùng tiền mặt của Tôn Hữu Đức trả phí giám định, giao dịch xem như đã hoàn tất, Mộc Hạ hàm tiếu cảm tạ, rời đi trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

Thẳng cho đến khi không thấy bóng dáng của cô nữa, mấy người Tề lão rất lâu vẫn không rời tầm mắt.

Một lúc lâu sau, Tề lão ‘chậc’ một tiếng, cảm khái nói: “Già rồi, không bằng người trẻ tuổi bây giờ!”

“Cha, không bằng cũng chỉ có một người thôi.” Tề Lương cười nói.

Tề lão cũng cười theo, đúng vậy, bạn học của Mộc Hạ cũng không giống cô.

Ông sống đã lâu, gặp qua nhiều vô số kể người trẻ tuổi, để có được khí độ như vậy ở tuổi mười lăm giống Mộc Hạ, thì ngay cả mấy người thừa kế đại gia tộc ở đế đô cũng rất hiếm.

Ông vừa mới nhìn qua chữ ký của Mộc Hạ trên hợp đồng, phụ thân bị què thất nghiệp, mẫu thân là một hộ công, gia cảnh vừa thông thường lại túng quẫn, nhưng lại sinh ra con kim phượng hoàng!

Tề lão có một loại dự cảm, tương lai của cô bé này sẽ không thể bình đạm.

Mà lần gặp mặt tiếp theo, có thể sẽ là một võ đài rộng lớn!



“Phi Phi, lần sau không nên lỗ mãng như vậy nữa!”

“Mười lăm tuổi đã là cô gái trưởng thành rồi, trước khi làm chuyện gì cũng phải suy tính!”



“Con sắp thi cao trung rồi, ít để ý đến mấy người không liên quan tới mình đi, con bé lừa đảo kia cho dù vận may có tốt tới đâu thì chẳng qua cũng chỉ nhặt được mười mấy vạn. Từ nhỏ đến giờ ba con còn nuôi con nhiều gấp mấy lần con số đó rồi, con nói xem có phải không?”

Trên chiếc xe khách trên đường trở về, nhóm trung niên cảm thấy mất mặt nên luân phiên nhau tiến hành dạy dỗ.

Trình Nhất Phi cười cứng ngắc, biểu tình sắp chuột rút tới nơi rồi!

Nói cái gì mà chẳng qua chỉ nhặt được mười mấy vạn? Đúng là ba cô ta có tiền, bình thường xũng sẽ không cắt xén đồ ăn đồ mặc của cô ta, đến cả tiền học dương cầm, học khiêu vũ cũng tốn không ít tiền.

Nhưng dù sao cô ta cũng chỉ mười lăm tuổi, tiền tiêu vặt cùng lắm được một ngàn tám trăm, đây cũng đã nhiều gấp mấy lần so với học sinh bình thường khác rồi! Tựa như Lưu Tân kia, nghe nói cả tháng mới được ba mươi năm mươi đồng.

Nhưng còn Mộc Hạ, dựa vào cái gì mà chớp mắt đã có hơn mười mấy vạn?!

Rõ ràng nó phải là đứa lụi bại, một con cóc ghẻ nghèo kiết xác mới đúng!

“Cô chú, cô chú nói nó đã lừa đảo năm ngàn đồng, cái này là phạm pháp đúng không? Không thể tố cáo nó sao?”

“Tố cáo cái gì, bị lừa cũng không phải bọn ta. Ta thấy lão Tôn là tình nguyện bị lừa gạt, bị người ta bán còn giúp đếm tiền!”

Trên xe vang lên tiếng cười.

Nghĩ tới Tôn Hữu Đức bị lừa gạt, mấy người này lại cảm thấy vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.

Người nói câu này còn cố tình lớn giọng, âm dương quái khí, không cho Tôn Hữu Đức ngồi hàng ghế trên một chút thể diện.

“Ông xem đi, chúng ta đều trở thành trò cười rồi!” Phương Tuệ tức giận nhéo eo Tôn Hữu Đức một cái.

“Bọn họ thích cười thì cứ cười, từ khi xưởng chúng ta xảy ra chuyện, bọn họ còn cười ít à?” Tôn Hữu Đức nói, xem như ông đã hiểu ra rồi, trên thương trường không thể có bạn bè chân chính.

Vốn nghĩ nhân cơ hội mấy nhà xí nghiệp tụ họp có thể tìm được một người giúp đỡ, kết quả thì sao, những người trước khi xảy ra chuyện xưng huynh gọi đệ với ông, hiện tại mang bộ mặt gì?

Tôn Hữu Đức thở dài, kèm theo nụ cười dỗ dành: “Bà xã, bà tin tôi đi, đại sư kia không phải người tầm thường đâu! Chẳng phải vừa nãy bà cũng nghe thấy đại sư tuỳ tiện nhặt đồ, kiếm được mười mấy…”

“Ông đừng hòng dụ tôi đeo lá bùa này!” Phương Tuệ giật lấy lá bùa, hận không thể đem vứt ra ngoài cửa sổ.

Nhưng nghĩ lại, dù sao thì cũng đã tốn tiền để mua.

Ma xui quỷ khiến thế nào bà lại giữ lại lấy lá bùa, chỉ hừ lạnh một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Vừa mới quay mặt đi, Phương Tuệ đã kêu lên thảm thiết!

“A…”

Chỉ thấy bên trái ngã tư đường, một chiếc xe chở hàng lớn thắng xe mất khống chế, đang điên cuồng bấm còi vượt đèn đỏ, đâm thẳng về phía xe bọn họ!

Hơn nữa còn đang đâm thẳng đến bên vị trí họ ngồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »