- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Trọng Sinh Năm 98: Nữ Thần Quốc Dân Nghịch Thiên
- Chương 11: Tôi Muốn Biết Mọi Thứ Về Cô Ấy
Trọng Sinh Năm 98: Nữ Thần Quốc Dân Nghịch Thiên
Chương 11: Tôi Muốn Biết Mọi Thứ Về Cô Ấy
“Luyện thể vòng bảy!” Mộc Hạ thu tay về, kinh hỉ rà soát tu vi cùa mình.
Vốn theo tiến độ cần khoảng hơn nửa tháng thời gian mới có thể đạt đến Luyện thể vòng bảy, vậy mà hiện tại chỉ tốn mất hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Quả không hổ là Thập toàn đại bổ hoàn, hiệu quả thật chất lượng!
“Đa tạ Tần thiếu, chúng ta có qua có lại, hợp tác vui vẻ.” Mắt cô cong cong nói, vừa hay Tần Dư Đoạt xoay người lại, thấy biểu cảm của cô thì hơi sững sờ, trong đôi mắt tối đen nhiễm lên ý cười mờ nhạt.
“Sao thế?” Cô ù ù cạc cạc hỏi, cảm thấy người đàn ông này so với trước khi được giải trừ tà khí đã trở nên có thêm tia nhân khí.
Tần Dư Đoạt hắng giọng một cái, đề nghị nói: “Cô… tắm đi.”
Tắm? Mộc Hạ chớp chớp mắt, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt đỏ bừng, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Trong gương, quả nhiên thấy xuất hiện sự bài tiết đen ngòm.
Trước khi đạt được Luyện thể cảnh viên mãn, mỗi vòng đều sẽ tẩy tuỷ phạt kinh, đào thải những thứ không sạch sẽ trong cơ thể.
“A, thật mất mặt!” Mộc Hạ chán nán đỡ trán, người da đen Châu Phi trong gương cũng đỡ trán, nhìn thế nào cũng thấy khôi hài.
Vừa rồi cô đã đội cái thân đầy mùi hôi thối đen sì này nói “hợp tác vui vẻ” với Tần Dư Đoạt?
Mộc Hạ hận không thể đâm đầu vào bồn nước chết đi cho xong!
Con gái đều yêu thích cái đẹp, cô cũng không ngoại lệ, bởi vì nốt nhạc đệm nhỏ này mà thẳng cho đến khi ra khỏi phòng tắm, hai gò má Mộc Hạ vẫn ửng đỏ.
Cửa phòng tắm bật mở, trong hơi nước mờ mịt, thiếu nữ mặt như đánh phấn bước ra.
Tóc cô chưa chạm đến vai, ướt nhỏ giọt dán chặt lên cần cổ trắng nõn, vài giọt nước tinh nghịch lăn xuống, biến mất xuống xương quai xanh.
Tần Dư Đoạt đã mặc xong quần áo, ngồi dựa trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng động, anh mở mắt, lại lập tức nheo lại nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng trên đôi chân nuột nà của Mộc Hạ.
Quần đồng phục của cô xắn lên đến đầu gối, chân đi đôi dép nhựa của khách sạn, vì mới tắm xong nên đầu ngón chân cô như được phủ một lớp phấn hồng, trông đáng yêu tròn vo như vỏ sò.
Đôi chân nhỏ mảnh mai thẳng tắp, vừa dài lại vừa trắng.
Đẹp đến chói mắt.
Áo sơ-mi vừa mặc chỉnh tề xong chưa bao lâu, anh đã phải cởi ra hai nút trên cùng.
Đinh đoong!
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, phá vỡ không khí có chút tế nhị.
“Tần Ích.” Tần Dư Đoạt lên tiếng nói, Mộc Hạ vò đầu mở cửa, đoán là anh đã gọi tài xế đến rồi.
“Anh Đoạt, anh…” Tần Ích vội vã xông vào, nói được một nửa, thấy trạng thái của Mộc Hạ như hoa sen mới nở thì nghẹn lại: “Hai… hai người… hai…”
Cổ quay qua quay lại phát ra cả tiếng kêu, tròng mắt như sắp rớt khỏi hốc mắt, chữ “hai người” lắp bắp cả nửa ngày, Tần Ích mới chỉ tay vào Mộc Hạ phẫn nộ nói: “Cô! Cô đã làm cái gì! Cô đã làm gì… làm gì với anh Đoạt!”
Mộc Hạ “phụt” một tiếng phì cười, lập tức cười xấu xa nói: “Tôi đã lấy đi sự trong sạch anh Đoạt của anh rồi.”
Biểu tình của Tần Ích như bị sét đánh ngang tai, lại cứng ngắc quay về phía Tần Dư Đoạt: “Anh Đoạt, cô ta nói…”
Tần Dư Đoạt lười biếng gật đầu: “Ừ.”
Tần Ích tức thời biến thành trời trống, hoá đá tại chỗ.
Mộc Hạ ho khan sặc sụa, đôi mắt long lanh nước trừng Tần Dư Đoạt, không ngờ người này còn có một bộ mặt khác xấu xa như vậy.
Có chút đồng tình với Tần Ích đang thương tâm, cô còn đang cười, chợt nhìn qua đồng hồ trên tường thì kêu “a” một tiếng, lập tức đứng dậy.
“Có chuyện?” Tần Dư Đoạt hỏi.
“Liên quan tới tính mạng!” Quý bà Tô Vân Tú chắc chắn đã dậy rồi, bản thân cô tiêu rồi!
Mộc Hạ nhanh chóng đi giày vào, lách qua Tần Ích đang ngây ra như trời trồng, vội vội vàng vàng chạy ra cửa. Rồi lại thò đầu vào hỏi: “Đúng rồi, anh ở lại Phượng Giang bao lâu, tuần sau còn ở đây không?”
Tà khí trong cơ thể anh đã cố đế thâm căn, một hai lần không thể loại trừ hết.
Hiển nhiên là Tần Dư Đoạt cũng hiểu: “Được, đón cô?”
Mộc Hạ khoát tay, để lại một làn khói chạy mất.
Trong gian phòng trở nên trầm mặc, nhưng mùi hương thiếu nữ vẫn quanh quẩn bên đầu mũi, Tần Dư Đoạt đi đến bên cửa kính lớn sát đất, nhìn Mộc Hạ chạy ra ngoài từ cửa khách sạn, có lẽ là cảm thấy lạnh, cô đứng tại chỗ nhảy vài cái, rồi mới đánh tay chạy về một phương hướng…
Anh lẳng lặng nhìn cô đã chạy đi xa, thẳng cho đến khi không còn thấy bóng dáng, ánh mắt vẫn không hề rời đi.
Qua một hồi lâu, sau lưng truyền đến giọng nói nhỏ như kiến của Tần Ích: “Anh Đoạt.”
“Ngu xong rồi?” Tần Dư Đoạt vẫn đứng bên cửa sổ, không quay đầu lại.
“Rõ ràng là anh đã trở nên xấu xa rồi, cấu kết với cô bé kia bịp em.” Tần Ích uất ức ôm ngực, tại sao trước đây lại không biết anh Đoạt lại độc miệng đến vậy!
Khoé môi không khỏi nhếch lên một đường cong nhẹ, Tần Dư Đoạt nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những chuyện xảy ra với Mộc Hạ trong vài tiếng vừa qua: từ việc bàng quan với việc hắn lãnh tĩnh gϊếŧ người, cho đến nụ cười trêu cợt nhởn nhơ; từ thân thủ cao minh kỳ dị, cho đến thủ đoạn hoá giải tà khí của anh…
Còn có đôi chân thuôn dài đó.
“Tiểu tiên nữ à.” Tần Dư Đoạt khẽ giọng lẩm bẩm, giọng nói hướng về phía Tần Ích.
“Tra, tôi muốn biết mọi thứ về cô ấy.”
…
Mộc Hạ về đến nhà thì đã mười giờ hơn, Tô Vân Tú quả nhiên đã dậy từ lâu rồi, đang loạn hết cả lên ở trong nhà.
“Đứa nhỏ này, mới sớm tinh mơ đã chạy đi đâu mất, cũng chẳng nói với người trong nhà một câu!” Nhìn thấy Mộc Hạ đi vào, Tô Vân Tú tức giận mắng.
“Con chạy bộ sáng sớm mà, lần sau con sẽ chú ý, mẹ, con đói rồi!” Mộc Hạ cười dỗ dành, ôm lấy Tô Vân Tú làm nũng.
Tô Vân Tú sao có thể bỏ qua cho cô như vậy được, lại lải nhải một hồi mới thôi: “Ba con mới nướng bánh kếp hành lá, có cả cháo trong nồi ấy, con tự lấy đi.”
“Ba đâu ạ?”
“Còn không phải tại con sáng mở mắt đã không thấy đâu, đợi đến chín rưỡi vẫn chưa thấy về, ba con lo lắng nên xuống lầu tìm rồi.”
Vừa dứt lời thì Hàn Kiến Quân chống gậy bước vào nhà, nhìn thấy Mộc Hạ mới thở phào một hơi.
Mộc Hạ le lưỡi, lại xin lỗi một hồi, vẫn nói là đi chạy bộ buổi sớm.
Cuối cùng mới dỗ được hai người, cô xuống bếp chậm rãi ăn sáng, thấy Hàn Kiến Quân và Tô Vân Tú khoác áo khoác ra ngoài thì không khỏi thắc mắc.
“Chẳng phải nói là muốn ba mẹ bày sạp bán hàng sao, mẹ với ba con đi xem thị trường buôn sỉ, hôm nay đi mua đủ nguyên liệu về, ngày mai dọn dẹp sạch sẽ, ngày kia sẽ bày hàng bán!” Tô Vân Tú hưng phấn bừng bừng nói.
Không ngờ hai vợ chồng đã không làm thì thôi, một khi làm là bắt tay vào việc ngay. Chỉ có điều đây là chuyện tốt, Mộc Hạ giơ hai tay tán thành.
Lại nói thêm vài câu, hai vợ chồng rời khỏi nhà, Mộc Hạ ăn sáng xong thì về phòng.
Phòng của cô không lớn, chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, đủ chứa một cái giường và bàn học. Nhưng trong phòng lại có không ít đồ trang trí, rèm cửa khăn trải bản hoa lá đều được lựa chọn tỉ mỉ, mọi chi tiết đủ để nói lên sự yêu thương của Tô Vân Tú dành cho cô.
Cô của kiếp trước đối với mấy thứ này thấy cũng làm như không, nhưng hiện tại, Mộc Hạ không nhịn được mỉm cười.
Cô ngồi xuống bàn, lấy sách vở năm ba sơ trung ra, bắt đầu tĩnh lặng đọc.
Ánh dương xuyên qua cửa sổ, chiếu lên sườn mặt chuyên chú của thiếu nữ, tạo thành một bức phác hoạ tĩnh lặng.
Nếu như có người trong phòng, chắc chắn sẽ phải kinh ngạc với tốc độ lật sách của thiếu nữ, cô nhìn một lúc mười dòng, không đến nửa phút đồng hồ đã lật sang trang mới, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng giấy loạt soạt.
Bốn tiếng sau, bên cạnh tay phải của Mộc Hạ đã có bốn quyển sách chồng lên, tất cả đều là sách học kỳ trước cô đã đọc xong.
Mà nội dung trong sách, một khi cô đã xem qua thì sẽ không thể quên!
Duỗi eo một cái, Mộc Hạ đứng dậy, phát hiện đã hơn hai giờ, suy nghĩ một lát liền đóng sách ra ngoài.
Cô đã nghĩ ra một cách để kiếm tiền!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Trọng Sinh Năm 98: Nữ Thần Quốc Dân Nghịch Thiên
- Chương 11: Tôi Muốn Biết Mọi Thứ Về Cô Ấy