Chương 10: Loại Trừ Tà Khí

Khách sạn Thiên Trình, phòng 1008

Mộc Hạ dùng giấy tờ chứng nhận cùng tiền mặt của Tần Dư Đoạt để vào trong khách sạn, cười híp mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường.

Áo sơ-mi đen của anh cài nút lên đến cổ, khuôn mặt tuấn mỹ đủ khiến cho phụ nữ la hét, thậm chí ngay cả trong cự li gần thế này, ngũ quan trên khuôn mặt anh vẫn tìm không thấy tì vết!

Hàng mày xếch lên, sống mũi như đao khắc, hàng mi dày rậm khẽ động…

“Dài thật đấy!” Cô không nhịn được đưa tay chạm vào, vừa dài lại vừa cong, cảm giác như có chiếc bàn chải nhỏ quét qua đầu ngón tay, tạo thành bóng râm nho nhỏ rải trên khuôn mặt tuấn lãng.

Người đàn ông này không phải là yêu quái lông mi đấy chứ?

Lông mi dài thì thôi đi, da dẻ còn chẳng có lỗ chân lông, là phụ nữ thì đều sẽ phải đố kỵ thôi.

“Đẹp trai tức mức này thì phải hấp thụ bao nhiêu tinh hoa nhật nguyệt?” Mộc Hạ tấm tắc kinh ngạc, đang định giơ tay nhéo một cái thì ngón tay bị giữ lại.

Người đàn ông vốn dĩ đang hôn mê bỗng chốc đã mở mắt, trong mắt ánh lên thâm trầm, chìm trong đó là chút tĩnh mịch, giống như tinh hà thần bí giữa đêm không hút người ta vào sâu trong đó!

Mộc Hạ bị doạ giật mình, ngay sau đó liền hiểu ra: “Anh… cố ý theo tôi?”

Tần Dư Đoạt nhìn cô sâu xa.

Anh vốn định tương kế tựu kế xem xem cô gái này rốt cuộc có mục đích gì, nhưng không ngờ rằng bản thân vậy mà đã thật sự hôn mê mất mười phút.

Nhìn thì có vẻ là một đoạn thời gian rất ngắn, nhưng đối với anh thì thật khó mà tưởng tượng nổi, với cơ thể cùng với ý chí của anh, cho dù là loại dược vật gây mê hàng đầu quốc tế cũng chẳng có tác dụng gì với anh.

Vì vậy giây phút đầu tiên tỉnh lại, anh vẫn không cử động, cho dù đã phát hiện bản thân mình bị đưa đến khách sạn.

Cho đến khi… cô nhóc này bắt đầu nghịch ngợm càn quấy!

Mộc Hạ chớp chớp mắt, bị bắt tại trận nên hơi xấu hổ, cô bèn hắng giọng lấy quyền chủ động: “Tần gia, kỹ năng diễn xuất này của anh dùng để đóng phim thì sẽ có tiền đồ hơn là làm đại ca đấy.”

“Không phải.” Anh nhàn nhạt nói.

“Không phải vờ ngủ?” Mộc Hạ nhướng mày.



Tần Dư Đoạt nheo mắt nhìn cô chằm chằm, giải thích: “Đại ca.”

À, không phải là làm đại ca, Mộc Hạ tự động dịch lại ý anh, kinh ngạc nói: “Vậy anh làm cái gì?”

Tần Dư Đoạt không nói gì thêm, anh trước giờ không thích nhiều lời, nhưng giây phút vừa rồi, lần đầu tiên trong đời anh không muốn bị một cô bé hiểu lầm.

Sự để ý đó khiến anh không thấy thoải mái.

Anh đứng lên, trở lại dáng vẻ lãnh mạc, nhấc chân rời đi.

Chỉ là mới bước được một bước, liền nghe thấy câu nói tiếp theo của Mộc Hạ.

“Tôi có thể giải tà khí của anh.”

Tám chữ đã khơi dậy làn sóng dữ dội sâu trong mắt Tần Dư Đoạt!

Nhưng sự dị thường này chỉ là lướt qua, lúc anh xoay người lại, trong đôi mắt nhìn xuống Mộc Hạ lại không thể phát giác ra chút gợn sóng nào, thậm chí cả giọng nói vẫn vô cùng lãnh đạm.

“Mục đích của cô.” Anh hỏi.

“Tôi là Tiểu tiên nữ mà, tích đức hành thiện không được à?” Mộc Hạ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn người đàn ông chênh lệch hơn ba mươi cen-ti-mét, trong ý cười kèm sự gian xảo.

Tần Dư Đoạt nhìn cô vài giây, đưa ra kết luận: “Nói dối.”

Mộc Hạ trợn trắng mắt, tính mệnh đang bị đe doạ, người này sao còn bình thản như vậy?

Là đã biết hay không thèm quan tâm?

“Tần gia, nếu không loại bỏ tà khí trong cơ thể, e là anh không sống được tới năm ba mươi lăm tuổi.” Mộc Hạ dò thám nói, cô đã thấy chứng minh thư của anh, năm nay anh hai mươi lăm, không thừa không thiếu chỉ còn mười năm nữa.

Tầm Dư Đoạt bình tĩnh nhìn cô, tựa như đang nói, thế thì sao?

Thì ra là không thèm quan tâm.

Lần này thì cô thật sự có chút bội phục người đàn ông này rồi, xem nhẹ sống chết, nói thì dễ, nhưng tự cổ chí kim mấy ai có thể làm được?

Chỉ là buồn bực chết đi được, rõ ràng là đi cứu mạng anh, sao lại giống như bản thân mình đang cầu xin anh?



Đúng là gặp ma rồi!

Mộc Hạ vẻ cạn lời, trừng mắt nhìn anh: “Xem như tôi sợ anh rồi, vừa rồi anh nợ tôi một lần, bây giờ trả tôi đi.”

Đôi mắt của thiếu nữ thật sự rất đẹp, biểu tình khi trừng người khác rất trong sáng mà linh động, sáng long lanh, giống một động vật nhỏ vô hại.

Con ngươi của Tần Dư Đoạt nhất thời trở nên hơi vô thần, đôi mắt tối đen tựa như được nhiễm thêm sắc thái bởi cỗ linh động kia.

Chỉ là động vật nhỏ này có độc, lúc giương móng vuốt có thể lấy mạng!

Anh nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới đáp ứng: “Được.”

“Mệt chết đi được!” Mộc Hạ chớp chớp mắt, đi vòng qua sau lưng anh, đặt tay lên tấm lưng rộng lớn của anh.

Sống lưng Tần Dư Đoạt cứng lại, ngay lập tức cảm nhận được một lực hút từ trong lòng bàn tay thiếu nữ truyền đến, tà khí đã dày vò anh đằng đẵng hai mươi lăm năm ầm ầm bạo động trong cơ thể!

Tựa như có vô số thanh đao tàn phá trong cơ thể, mỗi giây, mỗi phút, mỗi tế bào đều đau đớn như bị lăng trì!

“Lúc nào không chịu được thì kêu lên!” Mộc Hạ nói, cô có thể cảm nhận được gân mạch đang kéo căng sau lớp da thịt dưới lòng bàn tay.

Nhưng người đàn ông này chẳng hừ lấy một tiếng, loại đau đớn này anh sớm đã làm quen rồi.

Hiện tại chẳng qua kỳ bạo động chỉ kịch liệt hơn thông thường một chút mà thôi.

Rất nhanh, tà khí màu đen có thể thấy bằng mắt thường, từng tia từng tia bị hút vào trong lòng bàn tay Mộc Hạ.

Quy nhất quyết vận hành trong cơ thể, thừa số thô bạo trong tà khí càng như gặp phải thiên địch, bị chuyển hoá thành linh khí thuần chất nhất tôi luyện cơ thể Mộc Hạ.

Luyện thể vòng bốn…

Luyện thể vòng năm…

Luyện thể vòng sáu…

Tu vi của Mộc Hạ bạo phát tăng vọt!