Nghe lời cô ta nói, Quý Vân Khê không khỏi bật cười.
"Cô còn biết câu ăn cháo đá bát sao?" Quý Vân Khê hỏi: "Thật hiếm thấy!"
Triệu Cương không hiểu được sự chế nhạo ẩn ý của Quý Vân Khê, anh ta bênh vực: "Khả Nhi là sinh viên đại học, biết nhiều thành ngữ hơn cô nhiều!"
Quý Vân Khê lười đáp lại tên Triệu Cương ngu ngốc này, cô trực tiếp nhắm thẳng vào Điền Khả.
"Điền Khả, năm xưa nhà cô là hộ nghèo nổi tiếng trong thôn, bố mẹ tôi chăm sóc cho nhà cô không phải một hai năm.
Bố mẹ cô trọng nam khinh nữ không cho cô đi học, nhà tôi giúp cô đóng học phí cũng không phải một hai lần."
Khuôn mặt Điền Khả tái mét, như thể người cao hơn một bậc là sinh viên đại học đột nhiên bị dẫm đạp dưới đất và làm nhục.
"Đúng rồi, ngay cả chú ba cô có thể hoạt động ở Hải Thành, cũng là nhờ mối quan hệ mà bố mẹ tôi giới thiệu!
Tôi tính tình không tốt, không được lòng người nhưng bố mẹ tôi đã tích đức cả đời, sau khi chú ba cô phát đạt, báo đáp lại gia đình tôi, tôi không thấy hổ thẹn!"
"Còn cô, bố mẹ tôi mất rồi. Tôi chỉ nói một câu khiến cô không vui, cô đã dung túng cho Triệu Cương bắt nạt tôi.
Bây giờ còn đe dọa không cho tôi làm việc, đây mới là ăn cháo đá bát chứ? Còn sinh viên đại học gì nữa chứ! Thật nực cười!"
Câu nào của Quý Vân Khê cũng đâm vào tim Điền Khả khiến cô ta không thở nổi.
Cô ta không thể không thừa nhận rằng từ nhỏ đã ghen tị với Quý Vân Khê.
Kể từ khi thi đỗ đại học, cô ta cảm thấy mình đã lật ngược tình thế, cao cấp hơn nhiều so với Quý Vân Khê mà cô ta từng ngưỡng mộ!
Còn Quý Vân Khê thì sao, không có sự che chở của bố mẹ, giờ đã trở thành trò cười trong thôn.
Phong thủy luân chuyển thật khiến cô ta hả hê biết bao!
Nhưng lúc này, sự kiêu ngạo cao hơn người của cô ta đã bị Quý Vân Khê xé nát trước mặt mọi người.
"Nếu không đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần thì đến ga tiếp theo sẽ đến Phái Xuất Sở." Quý Vân Khê nói.
"Lúc đó tôi nhất định sẽ gọi điện cho chú ba và trưởng thôn, kể lại chuyện cô vừa đe dọa tôi!
Tôi muốn cho họ biết, Điền Khả cô có là sinh viên đại học thì thế nào, lòng lang dạ sói, bắt nạt con gái của ân nhân."
"Đúng rồi, tốt nhất tôi nên đến trường cô tuyên truyền một chút, nhất định sẽ khiến cô trở thành người nổi tiếng!" Quý Vân Khê bây giờ đúng là một kẻ phản diện chính hiệu.
Lời đe dọa của Quý Vân Khê lập tức khiến Điền Khả sợ hãi, cô ta tủi thân đỏ hoe mắt, rõ ràng cô ta không làm gì cả, sao Quý Vân Khê lại độc ác như vậy.
Triệu Cương thấy Điền Khả bị bắt nạt lại lên tiếng bênh vực: "Quý Vân Khê, bố mẹ cô trước kia là cán bộ, vốn dĩ phải phục vụ nhân dân, Khả Nhi không nợ các người! Nếu cô dám nói bậy bạ, tôi sẽ gϊếŧ chết cô!"