"Chỉ vì suất đi làm đã đủ nên chuyến này em họ tôi không có cơ hội đến..."
Những lời này của những người đồng hương kia đều cố tình nói cho hai anh em Quý Vân Khê đang đi tới nghe, vì vậy, giọng nói không hề kiêng dè.
Điền Khả vốn đang mặc cho mọi người mắng chửi nhưng thấy Quý Vân Khê có vẻ không kiên nhẫn muốn mở miệng đáp trả, vội vàng giành trước một bước lớn tiếng chỉ huy.
"Đừng nói nữa, mọi người đều là đồng hương với nhau, Thôn trưởng đã nói khi chúng ta ra ngoài phải giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết nhất trí!"
Điền Khả không muốn bị nhắc lại chuyện ân tình gì đó trước mặt mọi người.
"Chúng tôi muốn đoàn kết, nhưng rõ ràng là có người phá hoại tình đoàn kết này mà!" Triệu Hiểu Thuý tết tóc dài thành bím, không cam lòng nói bóng nói gió, nhìn chằm chằm Quý Vân Khê như muốn gϊếŧ cô.
Quý Vân Khê nhớ lại, Triệu Hiểu Thuý này hình như là vợ tương lai của Triệu Cương trong tiểu thuyết.
Cô ả theo đuổi Triệu Cương, nịnh nọt Điền Khả nhiều năm. Còn Triệu Cương thì theo đuổi Điền Khả đến mức trắng tay, sau đó lại quay đầu kết hôn chớp nhoáng với cô ả.
"Hiểu Thuý, đủ rồi." Điền Khả nói.
"Chú ba còn đợi tôi đưa mọi người đến nhà máy, nơi này xa lạ, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, có chuyện gì thì nói sau."
Lời nói của Điền Khả vẫn có hiệu lực nhất định, mọi người dù không hài lòng với Quý Vân Khê cũng không còn nói bóng gió nữa, chỉ là từng người một đều tỏ thái độ rất rõ ràng: cô tránh xa tôi ra!
Ngồi tàu hỏa ba ngày hai đêm, toàn thân Quý Vân Khê đều cảm thấy không thoải mái, vốn không có tâm trạng để lãng phí tinh thần và cảm xúc với những người này.
Cô một tay xách một túi hành lý nhẹ, một tay kéo Quý Nam Hàn: "Anh, đông người chen chúc, đừng đi lạc khỏi em."
Quý Nam Hàn ngoan ngoãn gật đầu, lần đầu tiên đến một nơi mới lạ và náo nhiệt như vậy, biểu cảm anh ấy vô cùng nghiêm túc.
Hải Thành năm 87 đối với người từ nông thôn lần đầu bước lên thành thị như anh trai cô và Điền Khả là một thành phố lớn, vô cùng mới mẻ, thấy gì cũng thấy lạ.
Nhưng đối với Quý Vân Khê, cô chỉ thấy đường xá cũ kỹ, giao thông đông đúc, an ninh hỗn loạn... còn không bằng một thành phố cấp năm nào đó mà cô từng đến để dự đám cưới của bạn học.
Lúc này, cô thực sự cảm nhận được sự phát triển nhanh chóng của đất nước.
Nhưng vừa cảm thán một hồi, cô đã gặp phải cảnh chen chúc xe buýt hoành tráng như vừa xuống tàu.