Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Thẩm Tang Du

Editor: kkoten

Đại đa số đầu đề của mấy bài báo ngày hôm đó là: 《 Giáo sư đại học nɠɵạı ŧìиɧ, con gái của tiểu tam chỉ nhỏ hơn một tuổi so con gái của chính thất》

《Ân oán hào môn, tổng tài tập đoàn Thịnh Tình thay chồng dưỡng con gái của tiểu tam mười mấy năm không biết 》

《 Bộ mặt thật của giáo sư đại học 》

Từ từ sôi nổi ra lò, toàn bộ thành phố S ánh mắt đều tập trung vào Mộc gia, tập đoàn Thịnh Tình là xí nghiệp bản địa thành phố S, cũng là xí nghiệp trứ danh cả nước, chủ tịch kiêm tổng giám đốc Khương Liên vẫn luôn là người đàn bà thép trong giới thương trường, người ngoài vẫn luôn cho rằng hôn nhân của bà thực mỹ mãn, cùng chồng là giáo sư đại học có thể nói là vợ chồng mẫu mực, hiện tại tin tức kích bạo như vậy lại bị tuôn ra.

Khương Liên và Mộc Uyển Tình về đến nhà, cửa nhà đã bị phóng viên vây quanh.

Khương Liên mệt mỏi ngồi trên sô pha yên lặng suy nghĩ, ngôi nhà này là khi Uyển Tình học tiểu học dọn vào ở, nay đã được mười mấy năm, bà cùng Mộc Chính Thiên cũng từng có cảm tình, nhưng bà trăm triệu lần không nghĩ tới, ông ta sớm như vậy đã phản bội bà, còn khiên bà giống như đồ ngốc thay ông ta dưỡng tiểu tam và con gái riêng.

Khương Liên không cần nghĩ cũng biết ngoài kia có bao nhiêu kẻ sẽ cười nhạo bà như thế nào, còn có Uyển Tình......

Mộc Uyển Tình pha ly trà, ngồi xuống bên người Khương Liên, "Mẹ uống nước."

"Cảm ơn con. Tiểu Tình, có lẽ từ ngày mai về sau, con sẽ bị người......."

Mộc Uyển Tình ngắt lời nói: "Mẹ, con không ngại, bên ngoài nói như thế nào con đều không quan tâm. Mẹ, mẹ thì sao? Sau này mẹ muốn làm như thế nào."

Khương Liên không nói chuyện, bảo trì trầm mặc.

"Mẹ, ly hôn đi."

Khương Liên hít sâu một hơi, nhìn vào đôi mắt giống như mắt bà của con gái, "Uyển Tình, con thành thật nói cho mẹ biết, chuyện xảy ra ở trong yến hội hôm nay, có phải con làm hay không?"

Mộc Uyển Tình nhấp môi, một lát sau mới gật đầu đáp: "Là con làm."

"Con hồ đồ a! Hắn bị tiếng xấu như vậy, con là con gái hắn, con! Con nói cho mẹ là được, hà tất......" Khương Liên nhíu mày, cuối cùng chỉ dư lại một hồi thở dài.

"Con từ khi nào phát hiện? Thời điểm Trương, Mộc Uyển Tâm tới con đã biết có phải hay không?" Khương Liên nhớ lại một số hành động của con gái trong đoạn thời gian này, khẳng định cô đã biết từ sớm.

Mộc Uyển Tình cúi đầu, "Mẹ, con có một giấc mộng."

"Con mơ thấy mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, sau đó ông ta đem hai mẹ con kia mang về nhà. Con thành người không có mẹ, cha không thương."

"Sau đó bị mấy người họ thúc đẩy, hại con nghiện ma túy."

"......"

"Còn may, ông ngoại đem con mang đến thành phố B, giúp con cai nghiện."

Khương Liên trong lòng càng thêm bất an, "Con cũng nói đây chỉ là mộng."

"Mẹ, ngày 31 tháng 6 hôm đó, mẹ còn nhớ rõ không, ngày đó mẹ vốn dĩ muốn đi chiếc xe kia, là con quấn lấy mẹ không cho mẹ đi xe nữa, bảo mẹ đi xe bus cùng con. Chiếc xe kia phanh có vấn đề."

Khương Liên cả người cứng đờ, bà đã không dám tưởng tượng, động động ngón tay, nắm chặt lấy tay ghế sô pha.

"Là Trương Ngọc phái người làm, từ lúc ấy con liền bắt đầu điều tra. Chính là, con sợ mẹ không tiếp thu được, mới không dám nói cho mẹ."

Khương Liên ôm cô, đều do bà sơ sẩy, làm con gái trong khoảng thời gian này thừa nhận quá nhiều, "Uyển Tình, kỳ thật, mẹ và ba con từ lâu chỉ có tồn tại trên danh nghĩa, trước khi sinh con ra, bởi vì sự nghiệp của mẹ, mẹ và ba con khắc khẩu không ngừng, một lần suýt nữa muốn ly hôn, hơn nữa, lúc trước mẹ và ba con kết hôn không được ông ngoại con cho phép, ông bà nội của con cũng không thích mẹ, hôn nhân rất khó duy trì, lúc ấy nếu không phải bởi vì đột nhiên có con, có lẽ chúng ta đã ly hôn.

Đến bây giờ, mẹ và ba con đã không còn cái gì gọi là tình yêu nữa rồi, tất cả còn lại cũng vì con mà thôi. Bởi vì mẹ bận sự nghiệp, thời gian con và ba con ở bên nhau nhiều hơn , con đối với ba con ngược lại so với mẹ thân cận hơn, mẹ chỉ hy vọng con được sinh hoạt ở trong một gia đình hoàn chỉnh, nhưng không nghĩ tới con đối với việc ông ta nɠɵạı ŧìиɧ phản ứng lớn như vậy."

Mộc Uyển Tình dựa vào trong lòng ngực Khương Liên, hưởng thụ sự an tâm khó có được rừ khi trọng sinh tới nay, "Mẹ, con có người là đủ rồi......"

Chuyện của Mộc gia nháo đến dư luận xôn xao, trường học nhất định là không thể đi, Mộc Uyển Tình xin trường học nghỉ nửa tháng.

Chuyện phong lưu của Mộc Chính Thiên cũng dần dần bị tuôn ra ngoài, có nữ sinh viên đã từng lộ tin nóng với ông ta, từng cùng mộc giáo sư xuân phong nhất độ.

Trương Ngọc là học sinh của ông ta cũng thực mau bị cho hấp thụ ánh sáng, người một nhà thành chuột chạy qua đường, Đại học S bỏ hết tiết dạy của Mộc Chính Thiên, đối với việc ông ta đi hay ở còn đang xem xét.

Mộc Chính Thiên bắt đầu hoảng loạn, ông ta biết, nếu ông ta cùng Khương Liên ly hôn, tất cả những gì ông ta có trước kia, tất cả đều không còn.

Khương Liên đối với Mộc Chính Thiên xin lỗi các kiểu đều không dao động, hướng toà án đâm đơn ly hôn, yêu cầu Mộc Chính Thiên tay trắng rời nhà.

Mộc Chính Thiên tất nhiên là không chịu, mặc dù muốn ly hôn, nhưng cũng không có khả năng tay trắng rời nhà.

"Khóc, các người còn có mặt mũi khóc, tôi đều bị các người hại chết!" Mộc Chính Thiên hướng về phía mẹ con Trương Ngọc khóc sướt mướt quát.

Trương Ngọc lau nước mắt: "Em cũng không nghĩ tới a, cũng không biết người nào gây ra chuyện này."

Mộc Uyển Tâm nức nở nói: "Khẳng định là Mộc Uyển Tình, cô ta một đoạn thời gian trước đã có chút không đúng rồi, đối xử với con rất tốt, thật sự giống như chị em ruột. Sau khi đến khách sạn, có một lúc lâu không thấy cô ta đâu."

Mộc Chính Thiên nửa tin nửa ngờ, hắn biết con gái lớn đối mình sùng bái cùng ỷ lại, nhưng đúng là có một đoạn thời gian lại có chút biến hóa, xem con gái nhỏ ủy khuất, trong lòng nén giận: "Còn không phải ngươi đòi hỏi nhiều, một hai phải tới thành phố S, nếu ở thành phố W hảo hảo đợi, bây giờ cũng không xảy ra chuyện gì!"

Ba người đều ở trong oán hận, thì chuông cửa chung cư vang lên.

Mộc Chính Thiên nổi giận đùng đùng ra mở cửa, nhìn thấy một đám người mặc quần áo cảnh sát, tức giận đột nhiên bị rót một chậu nước lạnh, "Các anh có chuyện gì?"

"Xin hỏi Trương Ngọc có ở đây không? Cô ấy bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án mưu sát, mời cô đi phối hợp với cảnh sát điều tra."

Sau khi Mộc Chính Thiên biết vụ án Trương Ngọc bị nghi ngờ có liên quan đến chính là có ý định mưu sát Khương Liên nhưng chưa thành, cả người đều ngốc.

Mộc Uyển Tâm nhìn mẹ cô ta bị mang đi, trong lòng như ruồi nhặng không đầu, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Mộc Chính Thiên, "Ba ba, làm sao bây giờ? Mẹ bị mang đi rồi."

"Làm sao bây giờ? Ta có thể làm sao bây giờ! Cái nữ nhân ngu xuẩn kia, ta bị cô ta hại chết rồi!"

Cả thành phố đều là bát quái về Mộc gia, Nạp Lan Chi vẫn luôn không gọi được cho Mộc Uyển Tình nên có chút lo lắng, cho đến khi Mộc Uyển Tình phát Weibo.

Trời nắng đầu gỗ: Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi rất ổn. Tình yêu / tình yêu /

Phan Phan sue: Cậu nha rốt cuộc cũng online rồi.

Khải ngươi: Không có gì không vượt qua được, hội trưởng, cố lên!

Yêu nhất ái ái ái phàm phàm: Chúng tớ vĩnh viễn duy trì cậu, hội trưởng!

Mộc Uyển Tình hai tuần sau mới trở lại trường học, một đường đi vào, người quen biết hay không quen biết, đều sẽ cùng cô ấy chào hỏi, Mộc Uyển Tình sờ sờ mặt, cô khi nào nam nữ đều ăn thế này, giống như....... Cô vẫn tương đối ăn nữ hơn.

Đi đến cửa phòng học, thấy trong lớp tất cả mọi người đều có mặt, Mộc Uyển Tình liền ngơ ngác mà nhìn bọn họ một đám qua an ủi động viên cô, vẻ mặt cổ vũ: "Cố lên." "Phấn chấn lên." "Chúng tớ vĩnh viễn đứng ở phía sau ủng hộ cậu."

Đi đến chỗ ngồi Mộc Uyển Tình trực tiếp mộng bức, vì sao trong ngăn bàn và mặt bàn lại chất đầy bưu thϊếp cùng thư thế này.

Mộc Uyển Tình dò hỏi bạn học bên cạnh: "Những ngày tớ không ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

Bạn học thần bí nói: "Xem trên Tieba của trường học."

Mộc Uyển Tình lấy di động ra vào Tieba, liếc mắt một cái liền thấy được bài viết được đính ngay đầu trang: 【 Mộc Uyển Tình, chúng tớ vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của cậu】

Tôi là Nạp Lan Chi, bạn tốt của Mộc Uyển Tình.

Mộc Uyển Tình, mặc kệ thế nào, em đều đứng ở bên cạnh chị.

Tôi là Phan tịnh, bạn tốt của Mộc Uyển Tình.

Trong khoảng thời gian này cũng không biết chạy đi đâu, tuy rằng rất muốn giáo huấn cậu, nhưng, tớ rất nhớ cậu.

Cố lên, cậu là nữ vương của Đức Uy chúng tớ!

Tôi là Hứa Nhược Thủy,

Tôi là......

Lầu 1: Bị cảm động. Tôi là xxx, bạn học sơ trung + cao trung của Mộc Uyển Tình......

Lầu 4: Mộc Uyển Tình, cậu mau trở lại, chúng tớ đều rất nhớ cậu.

Lầu 16: Tuy rằng nam thần làm hội trưởng cũng không tồi, nhưng vẫn rất nhớ cậu, tưởng niệm lúc cậu còn ở, Hội Học Sinh lớn mạnh của chúng ta!

Lầu 27: Không nghĩ tới Trương Uyển Tâm lại là con gái riêng, hiện tại cảm thấy cô ta trước kia kêu chị thực dối trá ghê tởm, làm khó cậu.

Mộc Uyển Tình xoa xoa đôi mắt phiếm hồng, tắt di động đi, yên lặng nhìn thư và bưu thiệp trên bàn, tìm bạn học mượn cái túi, cất toàn bộ vào.

Sau đó bắt đầu phát Weibo.

【 Mộc Uyển Tình tôi đã trở lại. 】

Cảm ơn mọi người, sáng sớm đi học liền thu được surprise, tới thời điểm này tôi còn đang suy nghĩ, từ khi nào nhân khí của tôi lại cao như thế, nam nữ đều ăn ( ps: Thông thường chỉ ăn nữ ).

Tôi thực ổn, không có chịu ảnh hưởng, cảm ơn mọi người quan tâm.

Đúng rồi, tôi tỏ vẻ đã lâu chưa nhận được bưu thϊếp và thư nhiều như vầy, theo tình hình này, tôi đã dự đoán được sau khi tan học tôi sẽ đọc chúng đến nửa đêm rồi, tái kiến / mỉm cười /

Lầu 5: Hoan nghênh trở về!

Lầu 7: Nữ vương trở về! Tôi có viết bưu thϊếp cho cậu nhớ xem nhé!

Thời điểm giữa trưa mọi người rốt cuộc lại tụ hợp lại, thời tiết đã hơi lạnh, trên bàn ăn đều đổi thành hộp giữ nhiệt .

Nạp Lan Chi ngồi ở bên cạnh Mộc Uyển Tình, khó được nhiều lời nói mấy câu.

Mộc Uyển Tình thấy bộ dáng cô khô cằn xả đề tài, trong lòng buồn cười, A Chi vẫn khẩu nghiệp như vậy.

"Tiểu Tình, tan học cùng đi trượt băng không? Vừa lúc có người tặng tớ mấy phiếu." Lâm Nguyện mời nói.

Mộc Uyển Tình cười lắc đầu: "Không được, tớ còn có việc."

"A Chi cùng Nhược Thủy thì sao?"

"Tôi phải luyện tập." Nạp Lan Chi từ chối nói.

Nạp Lan Chi không đi, Hứa Nhược Thủy cùng Lâm Nguyện cũng không thân, tự nhiên không muốn đi.

Cuối cùng chỉ có Phan Tịnh và Vương Siêu Quần đi, Lâm Nguyện tươi cười phai nhạt rất nhiều.

Muốn trở thành bạn bè thân thiết thì phải tích lũy cảm tình lâu dài, nhưng để trở thành người xa lạ, chỉ cần vì một chuyện nhỏ hoặc là vài phút.

Ăn cơm xong Nạp Lan Chi cùng Mộc Uyển Tình đi cùng nhau, Mộc Uyển Tình hỏi: "Lâm Nguyện làm cái gì?"

Nạp Lan Chi kinh ngạc nhìn cô ấy, tựa hồ đang hỏi sao chị lại biết.

Mộc Uyển Tình nhìn lại cô một cái xem thường, liền cái bộ dáng này của em còn giấu được chị sao, "Trước kia một đoạn thời gian liền phát hiện, chỉ cần có Lâm Nguyện ở, em liền không ở, nhiều ít có thể cảm nhận được em đối với Lâm Nguyện lãnh đạm."

Tuy rằng trước kia A Chi ít nói, đối với người khác cũng không thân thiện, người khác không hiểu, nhưng cô ấy thực sự hiểu, A Chi đối với người cô không thích đặc biệt ít lời, cơ hồ là một chữ cũng không nguyện ý nhiều lời, hơn nữa rất xa cách lạnh nhạt.

"Chị ấy, chính là không tốt." Nạp Lan Chi cũng không biết nên nói cùng Mộc Uyển Tình như thế nào, "Chị ta nói xấu chị, còn nói giúp cho Trương Uyển Tâm. Em không thích chị ta, còn nói xấu ở sau lưng anh trai em, chị ta quá đáng."

Ở trong mắt Nạp Lan Chi, cái loại lời nói này liền thành nói xấu.

Mộc Uyển Tình hơi hơi mỉm cười, có lẽ quá mức nội liễm, A Chi cảm quan đối với người khác thực mẫn cảm, cô có thể dễ dàng phán đoán bản chất của một người, Lâm Nguyện, cho dù che dấu tốt như thế nào đi nữa, vẫn sẽ có sơ hở chồng chất.

"Vậy không cần thích cô ta."

Chuyện của Mộc gia dần dần bình ổn, nhưng Mộc Chính Thiên cùng Khương Liên còn chưa đạt thành hiệp nghị ly hôn. Mộc Chính Thiên biết Khương Liên để ý nhất chính là con gái, ông ta liền yêu cầu quyền nuôi dưỡng con gái, hy vọng Khương Liên có thể thỏa hiệp không ly hôn.

Cha mẹ Mộc Chính Thiên cũng đuổi lại đây, mắng to Khương Liên, bị Khương Liên ném ra ngoài, trước kia còn nể tình là cha mẹ chồng, hiện tại là cái thứ gì.

Trương Ngọc còn ở trong tù đợi, Mộc Chính Thiên một chút ý tứ muốn nộp tiền bảo lãnh cũng không có.

Đầu tháng 11, toà án phán quyết hai người ly hôn, bởi vì trước khi kết hôn hai người đã công chứng tài sản, Mộc Chính Thiên chỉ lấy được phòng ở của ông ta trước khi kết hôn, một phòng ở chung cư, một chiếc xe cùng với năm trăm vạn tiền gửi ngân hàng.

Mộc Chính Thiên không phục, lại chống án lần nữa, toà án kiên trì giữ nguyên phán quyết.

Thời điểm Mộc Uyển Tâm quay lại trường học lấy đồ, đυ.ng phải Mộc Uyển Tình.

Mộc Uyển Tâm gầy đi rất nhiều, cả người giống cái khung xương di động, trong mắt lộ ra lệ khí.

Mộc Uyển Tình gặp cô ta, tươi cười, như vậy liền không được rồi? Cô đã từng, còn thống khổ hơn cô ta nhiều.

"Mộc Uyển Tình, cô hiện tại vừa lòng chưa?"

Cô ta trong ánh mắt có hận thù có oán giận, Mộc Uyển Tình cười nhẹ vài tiếng: "Mộc Uyển Tâm, cô biết cai nghiện là cái cảm giác gì không? Cô đã nếm qua tư vị tuyệt vọng chưa?"

"Cái gì?" Mộc Uyển Tâm nhãn thần mê mang.

Cô ta hận chỉ bằng một phần mười vạn mối hận của cô đời trước, Mộc Uyển Tình quỷ dị mà cười hai tiếng, "Cô cho rằng cô trở về liền có thể làm Mộc gia nhị tiểu thư, cô thật cho rằng Mộc gia là hào môn sao? Nói cho cô biết, trước khí nhận thức mẹ tôi, Mộc gia chính là cái khá giả đều không tính, chỉ là hạ tam lạm nhân gia. Mộc Chính Thiên rời khỏi mẹ tôi, cái gì cũng đều không phải."

Mộc Uyển Tâm sắc mặt trắng nhợt, trơ mắt mà nhìn cô ngay trước mắt thong thả ung dung đi qua. Hơn một tháng biến cố này cũng làm Mộc Uyển Tâm rõ ràng tất cả, không thể dựa vào ba cô ta được, trước kia đều là bọn họ lừa cô ta, cô ta không phải cái kết tinh từ tình yêu đích thực gì, cô ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng.

Cô ta dựa vào cái lý do này mà cố gắng nhiều năm như vậy, vì muốn sớm một ngày có thể thắng được Mộc Uyển Tình, kết quả thì sao, thế nhưng lại như thế này!

Thân mình Mộc Uyển Tâm ngồi xổm xuống, ôm đầu gối mà khóc nức nở.

Mộc Uyển Tình nghe thấy tiếng khóc ở phía sau, cũng không dừng lại bước chân, cô nhìn thấy ánh sáng ở phía trước.

Nạp Lan Chi hướng cô vẫy vẫy tay, Mộc Uyển Tình bước chân nhanh hơn, hai người nhìn nhau cười, hướng đến trong ánh chiều tà mà đi.

Nhân sinh rất dài, nhưng cũng thực ngắn, hà tất phải dùng thanh xuân để đổi lấy vực sâu vô hạn......
« Chương TrướcChương Tiếp »