Chương 42: Năm tháng thanh xuân

Tá An Hủy kiễng mũi chân, lúc này đây không có chần chờ, mỉm cười vòng ôm lấy cổ Liễu Dĩ Hân. Trên gương mặt thanh xuân kia tràn ngập ý cười tùy hứng cùng thỏa mãn.

Hơi thở quen thuộc chui vào chóp mũi hai người, Liễu Dĩ Hân biết chính mình quyến luyến Tá An Hủy, nhưng không nghĩ đến chính mình lại lưu luyến nàng ấy đến mức này. Một khắc ôm lấy nhau, Liễu Dĩ Hân liền cảm thấy linh hồn của nàng sẽ có một điều vĩnh cửu được lưu lại, đó chính là Tá An Hủy.

Tá An Hủy hít sâu một ngụm không khí mang theo hương vị Liễu Dĩ Hân, trái tim đột nhiên ẩn ẩn đau nhói. Nàng nhịn không được đưa tay ôm chặt chút, đem chính mình vùi vào hõm vai đối phương. Cảm giác mà Liễu Dĩ Hân mang lại cho nàng, tựa như nữ thần vĩnh viễn sẽ không phạm sai lầm, nhưng hôm nay chị ấy như vậy, làm cho nàng nhận ra có điều gì đó khác biệt.

Ngón tay Liễu Dĩ Hân siết chặt đồng phục trên người Tá An Hủy, làm nổi lên nếp uốn thật sâu. Nàng có một loại xúc động muốn khóc, đại khái đây là tư vị biệt ly đi. Liễu Dĩ Hân rất khó đối một người sinh ra cảm xúc mãnh liệt. Nàng nhắm hai mắt lại, không cho sự yếu đuối của mình rơi vào trong mắt bất luận người nào.

Ánh mặt trời tà tà chiếu vào trên hai thân thể tuổi trẻ. Đậu Bình cùng nhóm nữ sinh đứng ở xa có chút hâm mộ nhìn Liễu Dĩ Hân Tá An Hủy. Đại khái là giờ phút này không khí ly biệt quá mức bi thương, thế cho nên không ai nghĩ đến phương diện khác. Rõ ràng chuyện của Liễu Dĩ Hân cùng Tá An Hủy đã muốn lan truyền đến khắp mọi ngõ ngách trong trường học rồi.

"Dĩ Hân, chúng ta sẽ gặp lại." Tá An Hủy nhẹ giọng nói, nàng biết vận mệnh phát triển sẽ lại như đời trước, lúc vừa trọng sinh nàng chỉ một lòng muốn tránh đi nữ nhân này, bây giờ cư nhiên sẽ đi an ủi người đang run nhè nhẹ ôm lấy nàng. Nàng hiểu đối phương như vậy, so với hiểu biết chính mình còn muốn thâm sâu.

"Đứa ngốc." Liễu Dĩ Hân khẽ nói một câu, không làm cho Tá An Hủy nghe được. Giờ phút này, Liễu Dĩ Hân đã hoàn toàn buông xuống chính mình tất cả ngụy trang, thầm nghĩ nghe theo trái tim một lần.

Nàng buông ra Tá An Hủy, "Em ở lại phải thật cố gắng, nếu có cơ hội liền xuất ngoại đi tìm chị, được không?" Lần đầu tiên, nàng tùy ý để cho tình cảm hiện lên khuôn mặt mình, đầy cõi lòng chờ mong nhìn Tá An Hủy.

Tá An Hủy sửng sốt một chút, sau đó chọn mi khẽ cười nói: "Được."

Kỳ thật, làm một người không biết đến tương lai cũng có khoái lạc riêng của họ. Tối thiểu, giờ phút này Liễu Dĩ Hân tràn đầy tình cảm, Tá An Hủy đột nhiên cảm thấy thực trào phúng. Bởi vì nàng rõ ràng biết, thời điểm mình gặp lại chị ấy, chị ấy đã trở thành một nữ nhân lục thân không nhận, lãnh khốc vô tình.

Nhưng giờ phút này, Tá An Hủy vẫn là gật gật đầu, không thể như vậy tàn nhẫn đối chị ấy.

Ly biệt chung quy đã đến.

Sau một vòng, Liễu Dĩ Hân theo Đậu Bình đi đến nơi rửa ảnh, nhìn trên ảnh chụp hai nữ sinh trẻ tuổi cười đến ngại ngùng, trong tươi cười còn mang theo độc hữu non nớt, Liễu Dĩ Hân cái mũi đau xót một chút. Nàng đem ảnh chụp để vào một khung hình đẹp, sau đó mở ra rương hành lý, cẩn thận đặt trên đống y phục đã được xếp gọn gàng.

Tá An Hủy không có liên lạc cùng Liễu Dĩ Hân, Liễu Dĩ Hân cũng phi thường ăn ý không có đột nhiên gọi điện cho Tá An Hủy. Tựa hồ hai người đều đang hết sức khắc chế loại tưởng niệm vĩnh viễn không thể vật đổi sao dời này.

Tá An Hủy đem chính mình chôn ở trong bận rộn, nàng vừa lên kế hoạch, vừa nghiêm mật điều tra thị trường tiêu thụ. Mỗi ngày đi tới đi lui trường học, thư viện, cửa hàng âm nhạc, lại về nhà. Ngay cả Đậu Bình đều phát hiện, nàng có chút không bình thường công tác cuồng.

Tiền tài con số đang không ngừng tích lũy, trở nên càng lúc càng lớn. Mỗi một bút tiền đều là vất vả gian lao, tiền cũng không phải dễ dàng kiếm được, mà là Tá An Hủy cùng Đậu Bình cực khổ chạy thị trường, mỗi một tờ tiền đều có các nàng mồ hôi và máu. Mặc dù như vậy, mỗi đêm kiểm kê lại tiền lời, cũng không vực dậy nổi nửa điểm thành tựu trong lòng Tá An Hủy.

Sau khi thiết lập quan hệ tốt cùng lão bản cửa hàng âm nhạc, Tá An Hủy luôn rất giữ chữ tín, những ca sĩ mà nàng đề cử đều có lượng tiêu thụ băng đĩa rất tốt. Lão bản tự nhiên là cao hứng, trước đây mỗi lần nhập về băng đĩa phải chọn lựa thực cẩn thận, dù sao thời buổi này ca sĩ mới nếu không hồng nổi, hàng hóa liên quan sẽ bị xếp xó như đồ phế liệu, rốt cuộc không người hỏi thăm.

Tá An Hủy cố ý đem tâm tư chính mình đặt tại tháng chín, ở đoạn thời gian quyết định kia. Nàng muốn quên đi, bởi vì những ngày này, Liễu Dĩ Hân sẽ xuất ngoại. Mỗi đêm từ trong mộng tỉnh lại, nàng đều ngây ngốc nhìn trần nhà.

Tựa như kiếp trước cô độc một người đợi Liễu Dĩ Hân ở trong căn biệt thự kia, tưởng niệm chị ấy vô cùng, dù biết rõ loại tưởng niệm đó vừa vô dụng vừa dư thừa.

Vẫn là xem nhẹ không được sao? Tá An Hủy lần lượt hỏi chính mình có phải hay không ngốc đã chết. Nhưng đáp án lại mâu thuẫn làm cho nàng đau đầu mất ngủ, ngay cả nằm mơ đều là ác mộng khiến cho người ta hết hồn.

Năm tháng thanh xuân giống như một mũi tên, chỉ trong một khắc liền vụt đi qua, có muốn tìm cũng không tìm lại được. Thông qua miệng Đậu Bình miệng, Tá An Hủy cũng đã biết chuyến bay ngày đó của Liễu Dĩ Hân. Mặc dù nàng trốn tránh, nhưng thời gian tọa độ vị trí di chuyển của đối phương vẫn luôn ở trước mắt nàng, trốn không thoát được.

Tá An Hủy mặc một thân váy liền áo, màu sắc này là Liễu Dĩ Hân đời trước thích nhất. Nàng một người đứng lẳng lặng ở một góc sáng sủa tại khu vực làm thủ tục bay, nàng nhìn đến Liễu Dĩ Hân, Liễu Dĩ Hân lại nhìn không tới nàng.

Thân ảnh tao nhã kia mặc một thân áo váy thanh lương, vẫn thanh lệ loá mắt như vậy. Tá An Hủy nhìn Liễu Dĩ Hân đem hai rương hành lý gửi nơi vận chuyển, sau đó cùng Liễu Khánh, Chương Tiểu Huệ ôm cáo biệt. Mặc dù là tình huống như vậy, gia đình của họ vẫn giữ lễ mà hàm súc biểu đạt. Liễu Dĩ Hân cùng cha mẹ nàng thậm chí đều không có khóc, chính là lạnh nhạt trao đổi trong chốc lát.

Liễu Dĩ Hân đợi thật lâu, đợi đến khi loa phát lần thứ ba mời hành khách lên chuyến bay, nàng còn không hết hy vọng nhìn khắp xung quanh. Tá An Hủy biết chị ấy đang tìm chính mình, nhưng nàng không nghĩ xuất hiện ở trước mặt đối phương. Phải nói, cho dù nàng xuất hiện cũng không thay đổi được gì.

Nàng gắt gao cắn răng, móng tay khảm ở lòng bàn tay, quát đỏ một mảnh thịt mềm mại cũng không thấy đau. Nàng cứng rắn chặn lại xúc động muốn khóc, nhìn Liễu Dĩ Hân rốt cục phi thường mất mát đeo lên túi sách, cuối cùng nhìn quanh một vòng. Yên lặng cúi đầu, đi vào cổng bay. Nàng ấy đi qua kiểm an, quay đầu cùng cha mẹ phất phất tay, dứt khoát bước lên con đường đi ngoại quốc.

Dõi mắt nhìn theo, là chuyện tàn nhẫn đến bực nào.

Trong nháy mắt Liễu Dĩ Hân xoay người, nước mắt Tá An Hủy thốt nhiên rơi xuống. Giờ phút này, nàng không lừa được chính mình, nàng là như vậy luyến tiếc Liễu Dĩ Hân biến thành một đại danh từ cách nàng 15.000 km, nhìn không thấy sờ không được. Ở một nơi xa lạ, sau đó chị ấy hoàn toàn thay đổi.

Tá An Hủy cúi thấp đầu xuống, tùy ý mây mù che khuất tầm mắt chính mình. Nếu ngay cả bản thân đều không thể cứu vớt, nàng lại lấy cái gì đi cứu vớt người khác.

Nàng cách cửa kính trong suốt nhìn ra chiếc phi cơ to lớn kia, trên bảng hiển thị lóe sáng thời điểm cất cánh, chạy dài ở trước mắt nàng, máy bay cất cánh, sau đó bay lên bầu trời, biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Mang theo người mà kiếp trước kiếp này nàng lưu luyến nhất, Liễu Dĩ Hân.

Phi cơ nhập vào bên trong mây trắng xẹt qua mấy vạn thước trời cao, Tá An Hủy theo bản năng duỗi tay chạm đến, lại chạm phải thủy tinh cứng ngắt lạnh như băng. Sự lạnh lẽo này thực sự đã đánh nát toàn bộ ảo tưởng không thực tế của nàng.

Nàng trầm trọng nện bước trở về, nói cho chính mình thế cuộc thay đổi cũng không cần mất mát, lại vẫn như cũ nhấm nháp đến tư vị chua xót nhất từ lúc nàng trọng sinh đến nay.

Trọng sinh là vì cái gì? Như thế nào mới tính cứu vớt chính mình? Như thế nào mới tính sống khác biệt đời trước? Đưa tiễn Liễu Dĩ Hân vẫn thống khổ như vậy, vận mệnh nhìn như không hề thay đổi, lại một lần nữa diễn ra theo quỹ đạo vốn có của nó. Kiếp trước bởi vì Liễu Dĩ Hân, nàng chết oan uổng, kiếp này gặp được Liễu Dĩ Hân bất đồng, nàng còn có thể đuổi theo thân ảnh kia sao?

Suy nghĩ của nàng dần lâm vào hỏng mất, ngón tay nàng vùi thật sâu vào bên trong mái tóc.

Nàng đột nhiên có chút hối hận.

Đợi đến lúc không cách nào chạm đến đối phương, tưởng niệm của nàng mãnh liệt tựa như sóng biển, bao phủ tất cả cảm xúc cùng tâm lý nàng đã dựng nên. Hết thảy giả thuyết đều vô dụng, bởi vì Liễu Dĩ Hân đã rời đi. Mười mấy tiếng sau, chị ấy sẽ đặt chân đến nước Mỹ, đất nước của những người tóc vàng da trắng mắt xanh, sau đó chị ấy sẽ bắt đầu một đoạn tháng ngày mà nàng không biết được.

Cảnh tượng trong ký ức kiếp trước cùng kiếp này bỗng nhiên trọng điệp, nàng luôn một mình lặng lẽ nhìn theo Liễu Dĩ Hân rời đi. Cố nén lệ ý giờ phút này rốt cuộc chịu không được, Tá An Hủy ngồi ở bên trong đại sảnh ga đón khách, cắn mu bàn tay, tùy ý nước mắt chảy xuôi qua lòng bàn tay chính mình.

Nàng cảm thấy chính mình như một đứa trẻ vừa được sinh ra, cái gì cũng không biết.

Ông trời cho nàng một lần sống lại.

----------------------------