Chương 6

Cửa thang máy đóng lại, Ứng Dư hỏi: "Bên tổng bộ phát triển quy định mới rồi?"

Tôn tổng không hiểu rõ: "Quy định mới theo ý cô là?"

Ứng Dư hờ hững quét qua Trương phó tổng một chút, Tôn tổng lập tức hiểu ra, bên phía Trương phó tổng nhìn chằm chằm cửa thang máy giả vờ không nghe thấy, bầu không khí lập tức trở nên lạ thường.

"Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi, chắc là bọn họ cảm thấy không thoải mái." Ứng Dư nói một mình, thanh âm không lớn không nhỏ, đủ để hai người bên cạnh nghe rõ.

Tôn tổng không tiện nói gì, nếp nhăn nhỏ bên khóe mắt lộ ra theo nụ cười của cô ta, sắc mặt của Trương phó tổng chắc chắn không thể nào tốt được. Vừa đến tầng lầu, Trương phó tổng chào hỏi đi ra ngoài trước, động tác vô cùng nhanh nhẹn, Tôn tổng hàn huyên vài câu rồi cũng đi ra.

"Một đứa không được chiều chuộng, mà ngoài miệng bản lĩnh vẫn còn lớn lắm." Trương phó tổng vừa đi vừa tức giận nói thầm.

"Nói thế nào thì cũng là con gái của chủ tịch." Tôn tổng đi theo sau, nghênh đón ánh mắt có chút kinh ngạc, cô ta giải thích nói: "Tôi tới lấy một chút tài liệu."

Hai người bọn họ không ở cùng một tầng lầu làm việc.

Dù sao cũng đã bị nghe thấy, Trương phó tổng lại nói thêm một câu: "Cũng chính là có tầng quan hệ không mặn không nhạt này, nếu không thì có thể có năng lực gì chứ."

Tôn tổng thầm nghĩ: Anh thì có năng lực gì chứ, mới đến công ty mấy năm đã không còn có phương hướng gì rồi. Cô ta nói: "DEL.Y phụ thuộc vào tập đoàn, nhưng chủ yếu là do Ứng tổng mà phát triển nhanh chóng, cô ấy cho dù ở đâu thì cũng đều có thể tự mình đảm đương được. Anh cũng đừng quên, Ứng tổng là thành viên ban giám đốc, đừng nói tới chủ tịch còn đang kiêm nhiệm tổng giám đốc, chúng ta đều phải cẩn thận nói chuyện gì." Nói xong người rẽ sang một phía khác.

"Đã cưỡi lên cây cổ thụ lạnh lẽo còn có mặt mũi nói thực lực, cũng chỉ là bình hoa được bọc giấy vàng mà thôi." Trương phó tổng hừ lạnh một tiếng, chầm chậm tiến vào trong văn phòng.

...

"Ứng tổng." Thư ký ngồi trước phòng đứng lên.

Ứng Dư nhìn cửa lớn đóng chặt, hỏi: "Chủ tịch đang bận sao?"

"Cô chờ một lát." Thư ký gọi điện thoại báo cáo, nhận được chỉ thị mới nói với Ứng Dư: "Chủ tịch bảo cô vào trong."

Lúc này Ứng Dư mới đi gõ cửa, mở cửa gọi: "Cha."

Ứng Yến Bang ngồi ở trên ghế sa lon lên tiếng, vẫy vẫy tay: "Tới đây ngồi đi."

"Cha có chuyện gì muốn phân phó sao?" Ứng Dư còn chưa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề, ngoại trừ tổng bộ triệu tập đến họp, cô cực hiếm lần xuất hiện ở đây.

"Mấy hôm không gặp, muốn tìm con tâm sự."

Ứng Yến Bang tuổi đã gần năm mươi nhưng vẫn hăng hái, theo năm tháng chỉ ngày càng tích lũy được sự từng trải thâm sâu, cùng với con mắt sắc bén nhìn thấu mọi thứ.

Tâm sự? Ứng Dư cười. Cái từ này thật sự không thích hợp với hai cha con bọn họ.

"Cha đã xem qua bản báo cáo rồi, cũng không tệ lắm." Ứng Yến Bang rót chén trà cho Ứng Dư: "Cha hi vọng sáu tháng cuối năm có thể nhìn thấy số liệu tốt hơn."

Mỗi lần họp xong Ứng Yến Bang đều sẽ đưa yêu cầu cho Ứng Dư, cho dù Ứng Dư làm việc rất tốt, ông cũng phải dựa vào cơ sở đó để đưa ra chỉ tiêu mới, không ngợi khen mà còn hà khắc, điều này ở trong mắt người ngoài chính là một trong những tiêu chí không được nuông chiều.

Ứng Dư không ngừng theo đuổi, cũng không thỏa mãn được yêu cầu của cha, có điều cô tập mãi thành thói quen, vâng một tiếng.

Ứng Yến Bang nhấp một ngụm trà nói: "Cha nghe nói con để Ứng Doãn đi tham gia chương trình truyền hình thực tế gì đó?"

"Vâng." Ứng Dư thoải mái mà đáp lại: "Lúc đầu hình tượng đã không hề tốt đẹp gì, đi chương trình kia để rèn luyện một chút, thuận tiện xây dựng lại hình tượng."

"Đúng là con bé nên rèn luyện cho tốt." Ứng Yến Bang rất đồng ý.

Ứng Dư hơi kinh ngạc, cô cho rằng Ứng Yến Bang muốn ra mặt cho Ứng Doãn, nhất thời không đáp lại.

"Cho dù làm cái gì cũng không thuận buồm xuôi gió, con bé nên hiểu được." Giọng điệu của Ứng Yến Bang có chút nặng, không cưng chiều con gái giống như thường ngày.

Ứng Doãn làm chuyện gì cũng tùy theo tâm trạng của mình mà làm, bất chấp hậu quả. Khi con gái thường xuyên xuất hiện trên các báo lá cải, khiến cho mặt mũi Ứng Yến Bang cũng không chịu được, để Ứng Dư quản lý là chuyện tốt.

Ứng Yến Bang còn nói: "Có điều dù sao con bé cũng là em gái của con, để trong lòng con bé tự cân nhắc, đừng quá giày vò con bé."

Ứng Dư vừa mới nghi ngờ hôm nay mặt trời mọc nhầm hướng thì lập tức phát hiện ra bản thân suy nghĩ nhiều rồi, cục vàng bảo bối đó làm sao có thể ném vào lò luyện để rèn luyện được chứ.

"Hai ngày nữa là sinh nhật của con bé, dì của con muốn tổ chức party ở nhà, con cũng tới đi." Ứng Yến Bang dừng lại một chút rồi nói: "Gọi cả Tiểu Thừa nữa, cậu ta cũng chưa từng tới nhà, vừa hay có thể cùng nhau ăn bữa cơm."

Vô duyên vô cớ gọi đến tổng bộ chắc chắn không có chuyện gì tốt, Ứng Dư cười lạnh trong lòng, một thời gian dài cô đều suy nghĩ đôi nam nữ cặn bã kia có phải là do Ứng Yến Bang dẫn đường cho không. Nếu như là kiếp trước thì cô tuyệt đối sẽ đần độn mang theo người đi, những hiện giờ cô đã không phải là đứa em gái không có đầu óc nữa rồi, cô nói: "Gần đây anh ta đang bận làm một dự án, thường xuyên đi công tác, không chắc chắn sẽ có thời gian."

"Việc này còn không thể rút thời gian sao?" Ứng Yến Bang nhíu lông mày: "Cơ hội gặp người nhà mà cũng không nắm chắc, còn lưu lại ấn tượng tốt gì nữa, có chuyện gì cũng gạt cậu bé ra."

Trong lòng Ứng Dư biết mình không nể mặt ông, buổi tiệc sinh nhật của Ứng Doãn hằng năm đều là chuyện lớn của Ứng gia, người được mời không có chuyện không đến, lý do mà cô viện ra tương đối miễn cưỡng. Buổi tiệc sinh nhật lần này là sự bắt đầu của cơn ác mộng, cô không muốn giẫm vào vết xe đổ, đang suy nghĩ lý do, cửa đột nhiên bật mở.