Ứng Yến Bang nhìn qua một chút những thứ này, số liệu tường tận và phương án chi tiết cho thấy Ứng Dư đã chuẩn bị mà tới, ông nhìn thẳng cô, bày ra vẻ mặt thương nhân, nói: ""Có thể cân nhắc. Lúc này ra tay thì không quá phù hợp, còn phải đợi một chút. Con biết bọn họ hao tổn mặt nào không?""
""Chủ yếu là tài chính bị thu hồi và quản lý nội bộ tồn tại vấn đề rất lớn.""
""Tạo áp lực từ khía cạnh này, cố gắng đè thấp giá cả."" Ứng Yến Bang khép tập tài liệu lại, hỏi: ""Phần khác cũng tìm xong rồi?""
Ứng Dư trả lời: ""Truyền thông quảng cáo cạnh tranh khốc liệt, đào thải rất nhiều, trước mắt không có phát triển.""
""Vậy thì chờ đi, tìm được nơi thích hợp thì đưa phương án cụ thể cho cha.""
""Vâng."" Mọi chuyện thuận lợi hơn so với tưởng tượng, Ứng Dư bớt đi không ít sức lực đấu võ mồm.
Nói xong chuyện chính rồi, thì sẽ nên nói đến việc tư. Ứng Yến Bang hỏi: ""Bên phía Tiểu Doãn thế nào rồi?""
""Rất tốt, ở chung với đạo diễn rất hòa hợp, quay chụp cũng thuận lợi."" Ứng Dư đối đáp trôi chảy, dường như đã sớm bị sẽ bị hỏi những câu như thế nào. Điều này không kỳ quái, mỗi lần Ứng Dư đến tổng bộ nói xong chuyện chính, thì việc tư đằng sau đều là liên quan tới Ứng Doãn, Ứng Dư thu hồi tập tư liệu, nói: ""Cha nhớ cô ta rồi?""
""Dì con nhớ lắm rồi. Tháng trước nhờ có chương trình kia, mà con bé có thể một tuần về một lần, tháng này lại chưa từng trở về, mỗi ngày ở nhà đều nhắc đến."" Ứng Yến Bang đẩy trách nhiệm lên người Từ Hướng San.
Ứng Dư bật cười, có cái gì nói không nên lời chứ, đều là chuyện ngầm hiểu lẫn nhau. Cục cưng quý giá bị ném vào sa mạc, hai vợ chồng này sợ là ban đêm cũng không ngủ yên.
""Tháng này không về được là bình thường, đạo diễn Lưu muốn đuổi kịp tới cuối năm, tiến trình rất căng, có thể xong sớm hơn một chút. Phim tiếp theo quay thì cô ta có thể trở về vào buổi tối, cha có thể gặp được thường xuyên, giải thưởng người mới cuối năm là không có vấn đề gì. Cha nói với dì Từ một tiếng, không cần lo lắng."" Ứng Dư trấn an. Nhưng thật ra là đừng lo lắng cô bán con gái bảo bối của bọn họ đi, chương trình truyền hình thực tế cộng thêm phim quay ở sa mạc nông thôn, Từ Hướng San nhật định là không vui, không biết đã ở sau lưng nói cái gì.
Ứng Yến Bang gật gật đầu, thấy Ứng Dư có ý muốn rời đi, ông hỏi: ""Năm nay con sắp xếp thể nào?""
""Giống những năm qua, Giáng Sinh về Thụy Điển, đến Tết nguyên đán thì trở về.""
""Cũng đã gặp phụ huynh rồi, có phải là tết nguyên đán nên cùng nhau ăn một bữa cơm không?"" Câu Ứng Yến Bang nói là câu nghi vấn, nhưng lại dùng giọng điệu ra lệnh.
Ứng Dư giật giật khóe miệng, nhanh chóng làm tiêu tan ý lạnh trong đáy mắt. Ăn cơm cùng ai, không cần nói rõ thì cô cũng biết, buồn cười là cô không biết mình sẽ lấy thân phận gì để đi ăn bữa cơm này, chị vợ của Bạc Thiếu Thừa sao?
Nghe cách nói chuyện của Ứng Yến Bang giống như là không biết chuyện Bạc Thiếu Thừa và con gái của ông, Ứng Dư thoáng buông khúc mắc trong lòng, nhưng mà người cha này một chút cũng không có duyên phận với cô, cô cũng không cần đoán tới khi vạch trần chân tướng, người cha này sẽ nói giúp ai. Mặc kệ Ứng Yến Bang có lập trường gì, Ứng Dư có thể chắc chắn là không thể ăn cơm được, đừng nói cuối năm, qua Trung thu sẽ có chuyện gì, cô còn không thể cam đoan.
""Chuyện ăn tết con không làm chủ được, cha phải xin mẹ con."" Ứng Dư lấy mẹ Chung làm bia đỡ đạn, không hoàn toàn thuộc về hành vi cố ý. Mẹ Chung rất coi trọng ngày lễ, cứ lấy lần tết Trung thu này mà nói, nửa tháng trước mẹ Chung đã thông báo Ứng Dư trở về ăn cơm vào Trung thu, con trai ở nước ngoài xa xôi cũng bị gọi về, mẹ Chung sẽ còn chuẩn bị trước hai ngày, có thể thấy được trình độ quan trọng của ngày lễ tết.
Khi Ứng, Chung vẫn là một nhà, thì những ngày trọng đại như Trung thu, Tết nguyên đán, tết âm đều do mẹ Chung xử lý, từ trước một tuần lễ bà sẽ nhắc nhở bên tai Ứng Yến Bang, Ứng Yến Bang còn cười nói mẹ Chung như đứa trẻ ""thèm Tết"", mẹ Chung có suy nghĩ của mình, bà nói ngày lễ nhưng thật ra là mọi người nhớ về gia đình, không có nhà thì làm sao có thể ăn tết được chứ.
Đến khi Ứng, Từ trở thành một nhà, thói quen ""thèm Tết"" của mẹ Chung ngừng hai ba năm, mãi cho đến khi tiến tới với Lão Jonny thì mới khôi phục, hạng mục tổ chức còn tăng thêm cả Giáng Sinh. Cho nên mặc kệ Ứng Dư có bận rộn như thế nào, đυ.ng đến những ngày lễ này nhất định phải rảnh rỗi trải qua với người nhà.
Chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt, Ứng Yến Bang không khỏi nghẹn lời, không còn yêu cầu gì nữa.
""Cha làm việc tiếp đi, con đi về.""
""Tiểu Dư.""
Ứng Dư đã đứng lên, không có ý định ngồi xuống tiếp, nói thẳng: ""Cha nói đi.""
Ứng Yến Bang do dự trong chốc lát, ông biết rõ hỏi câu này không ổn, nhưng vẫn hỏi: ""Mẹ con sống tốt không?""
Ứng Dư có chút mơ hồ. Bình thường chồng trước hoặc vợ trước hỏi người đã từng là một nửa là có sống tốt không, phần lớn đều hi vọng nhận được câu trả lời là ""Không tốt"", bởi vì đáp án này sẽ chứng thực được quyết định chia tay chính xác thế nào, đồng thời cũng đột nhiên hiểu ra cuộc sống của mình mỹ mãn đến mức nào. Ly hôn hơn hai mươi năm, lúc này Ứng Yến Bang mới hỏi, thật là có chút chậm hiểu, Ứng Dư không cảm thấy ông sẽ ngây thơ đến mức nghe ngóng cuộc sống đối phương để chứng minh chính mình.""Tại sao cha lại hỏi như vậy?"" Thật ra cô phải hỏi là tại sao đến hiện giờ mới hỏi câu này.
""Cha... Chỉ là quan tâm một chút thôi."" Giọng điệu của Ứng Yến Bang không được tự nhiên, ông lại hỏi: ""Bà ấy sống không tốt sao?""
Hơn hai mươi năm không thăm hỏi một câu, đột nhiên lại quan tâm vậy, đến cuối cùng còn là suy đoán không tốt, Ứng Dư muốn độc ác thay mẹ Chung một phen, hóa ra người sáng suốt đến đâu thì trong chuyện đối đãi với người cũ cũng đều sẽ xuất hiện vẻ mặt mất khống chế.
Ứng Dư cười một tiếng, nói: ""Không, bà ấy rất hạnh phúc.""
Bà ấy rất hạnh phúc, khiến cha thất vọng rồi.