Vừa đóng cửa lớn đã lập tức mở máy báo động phòng trộm, đây là việc đầu tiên cô phải làm mỗi khi trở về nhà, cho dù đã khuya, đi ngủ cũng phải sớm thiết lập, cái thói quen này đã kéo dài rất nhiều năm. Theo một tiếng chìa khóa rơi xuống, Ứng Dư thư giãn trở lại, tiện tay hất túi xách đi rồi đi chân đất vào phòng bếp, cô lấy từ trong tủ lạnh ra sữa bò cùng sandwich lúc ăn sáng còn thừa, coi như giải quyết xong cơm tối.
Trong nhà chỉ có bên phía phòng bếp này mở một ngọn đèn nhỏ, bốn phía cũng chỉ lờ mờ. Ánh sáng bạc dịu dàng của ánh trăng chiếu vào từ nóc nhà phòng khách và mặt tường pha lê phía nam, lấp kín hơn nửa phòng, ở dưới phòng bếp cũng không sáng tỏ như vậy.
Nhét một miếng thức ăn cuối cùng vào miệng, Ứng Dư bưng sữa bò đi tới phòng khách. Nói là phòng khách, thật ra là hỗn hợp giữa phòng khách và phòng ngủ, ở phía nam bày biện ghế sô pha, phía bắc để giường, cho dù ngồi ở bất cứ nơi nào cũng có thể thấy được bầu trời đêm rộng lớn thông qua bức tường pha lê, tưởng tượng một chút sẽ giống như lộ thiên.
Mặt trăng đang tròn, ánh trăng dần dần trở nên sáng hơn, Ứng Dư mượn ánh sáng mỏng manh nhìn chằm chằm mặt tường hồi lâu. Trên mặt tường này treo những bức ảnh trong từng thời điểm khác nhau, im lặng miêu tả quá trình trưởng thành của cô. Trong tấm hình phần lớn là một mình cô chụp, cũng có mấy bức ảnh chụp chung, ánh mắt của cô lưu luyến trên một bức ảnh gia đình.
Người phụ nữ trung niên khí chất trang nhã, người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi đẹp trai cùng người con trai lai với nụ cười sáng rõ tạo thành cả bức họa, kết cấu vừa vặn, không thể có thêm người thứ tư và cũng không thể bỏ được bất kỳ một người nào trong số họ.
Người phụ nữ trung niên làn da mịn màng, dường như không có nếp nhăn, dáng người tương đối nở nang, lông mày hơi cong cùng khóe môi hơi vểnh lên, không có một chi tiết nào là không lộ dấu hiệu hạnh phúc, nhìn ra được cuộc sống của bà rất mỹ mãn.
Đối mặt với ảnh gia đình, tâm hồn Ứng Dư lại treo lơ lửng một lần nữa, không biết suy nghĩ bao lâu cô mới di chuyển ánh mắt, nhìn lên tấm ảnh lớn nhất kia, chậm rãi nắm chặt cái cốc ở trong tay.
Đó là một người đàn ông anh tuấn, dáng người thon dài, bề ngoài trẻ tuổi nhưng đã có vẻ trầm ổn không phù hợp với tuổi tác của mình. Hai con mắt của anh cúi thấp xuống, ống kính không bắt được thần sắc trong mắt của anh, chỉ dừng lại ở đôi môi mỏng có chút nhướng lên và đường nét có chút đẹp đẽ. Vẫn là cô gái Ứng Dư ôm lấy bờ vai của người đàn ông này cười thoải mái, chiếc eo được ôm lấy khẳng định quan hệ của cô với người đàn ông này.
Đây là một bức ảnh chụp chung của cặp đôi yêu nhau, nhưng Ứng Dư lại không biểu hiện bất cứ cảm xúc ngọt ngào nào. Tay đang nắm chặt cốc nới lỏng ra một chút, cũng không ngăn cản được cái lạnh buốt của sữa bò xuyên qua cốc truyền đến lòng bàn tay, càng không ngừng khuếch tán.
Tổng bộ tập đoàn Cẩm Dư, Ứng Dư đang đứng chờ trước mặt kính cửa thang máy. Người trẻ tuổi mặc trang phục nghiêm chỉnh tốp năm tốp ba đi qua, nhìn thấy Ứng Dư đều nhao nhao chào hỏi, cô đều mỉm cười đáp lại.
Trong đám người đen nghịt, Ứng Dư ăn mặc thanh lịch bỗng chốc nổi bật, thân thể thẳng tắp cùng cách ăn diện gọn gàng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác xa cách, lúc này thang máy đã đến lầu một, cô đi vào đầu tiên, những người khác vẫn đứng ở bên ngoài thang máy như cũ.
Ứng Dư thấy thế thì đùa nói: "Tôi rất đáng sợ sao?" Người đứng ở bên ngoài thang máy lắc đầu, cô nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đè lại nút thang máy nói: "Vậy các người cũng không sợ đến muộn à?"
Đến muộn!? Đám người bừng tỉnh, nhìn nhau rồi mới nói lời cảm ơn với Ứng Dư mà đi vào trong thang máy, đến muộn là điều tối kỵ, bọn họ cũng không để ý đến chuyện khác nữa. Ứng Dư là người dễ nói chuyện nhất trong tất cả các lãnh đạo, cho nên bọn họ cũng không quá đề phòng.
Sáng nay phần lớn đại lộ trong thành phố kẹt xe, dẫn đến hầu hết nhân viên đều tới sát giờ làm mới đến, người tụ tập ở trước cửa thang máy nhiều lên, sắc mắt đều có chút gấp gáp.
Đột nhiên người bên ngoài đồng loạt ân cần thăm hỏi: "Chào Trương tổng." Rồi lập tức tránh ra tạo một con đường nhỏ.
"Xin chào, hôm nay mọi người đều đến tương đối trễ thế này." Giọng nói này rất có cảm giác lãnh đạo, không có ai dám lên tiếng.
Người trong thang máy nghe thấy vậy đều đi ra ngoài, còn lại Ứng Dư không hiểu rõ tình huống đứng ở bên trong, đến khi người mới tới lộ diện, cô mới thu lại thần sắc.
"Ồ, Ứng Dư cũng ở đây." Người nói chuyện chính là Trương phó tổng của phòng tiêu thụ, một người đàn ông cao ráo gần bốn mươi tuổi, tướng mạo cũng không hiền lành gì. Anh ta đi vào trong thang máy trực tiếp đè lên tay cầm, đứng ở một bên nói: "Ứng tổng đến tham gia cuộc họp sao?”
Ứng Dư nhìn không chớp mắt khẽ vâng một tiếng, không có đoạn tiếp theo.
Trong lòng Trương phó tổng đã muốn chửi mắng thư ký mình một trận, việc quan trọng như hợp mà cũng không báo cáo để chuẩn bị. Anh ta liếc mắt nhìn Ứng Dư, thái độ lạnh như băng này, rõ ràng là không xem trọng anh ta, anh ta phải mắng cô trước.
Cửa thang máy sắp đóng lại, tổng thanh tra tài vụ đến còn muộn hơn gọi lớn một tiếng: "Đợi một chút."
Một đám người lại đồng loạt ân cần thăm hỏi: "Chào Tôn tổng."
"Xin chào, các người không vào thang máy mà đứng ở chỗ này làm gì?" Tôn tổng nói rồi đi đến trước cửa thang máy, vừa nhìn thấy người bên trong thì lập tức không thấy kỳ quái nữa. Cô ta chào hỏi với Ứng Dư trước, sắc mặt của Trương phó tổng lại biến đổi.
Bên trong không gian hẹp có ba vị lãnh đạo, còn lại đều thức thời đợi một chuyến sau.