Dịch Trạc thu lại bàn tay bị đè ép của mình, không tình nguyện nói: "Dù sao cũng không thể để tôi cho cô đệm lên được." Giọng điệu của anh có chút trùng xuống, pha lẫn phiền muộn.
Thái độ của Ứng Dư cũng khác thường, lặng im nhìn bên ngoài cửa sổ. Bầu không khí trong xe dường như ngưng đọng, ép khô người, Dịch Trạc mở cửa sổ xe, hóng gió đêm, không nói thêm gì nữa.
Đến khi lái xe đến cửa thì trời đã khuya, Ứng Dư mở cửa xuống xe, phía sau lưng chợt ấm áp, trên người có thêm một chiếc áo khoác, không cần nghĩ cũng biết là ai, cô quay đầu nhìn, người bên kia đã xuống xe.
Xe taxi vừa đi, bốn bề lập tức yên tĩnh, Dịch Trạc đánh vỡ bầu không khí: "Tôi cho rằng chỉ có nghệ sĩ nữ muốn được chú ý, Ứng tổng cũng cần sao?"
Ứng Dư cởϊ áσ khoác ném cho anh, khinh thường đáp: "Để tôi đợi xe của mình thì sẽ xuất hiện chuyện này chắc?"
Dịch Trạc nhận lấy áo khoác, bỏ lên trên cánh tay, nhướng đuôi lông mày nói: "Ứng tổng muốn nói là không lên xe thì sẽ không có người nhìn lén?"
Cũng đúng, bờ lưng của Ứng Dư quá hấp dẫn ánh nhìn, lộ ra sẽ không an toàn, cô không quan tâm, chỉ cần không có ý xấu là được.
"Tư tưởng phương Tây không thẩm thấu vào anh được, thật đáng tiếc." Đáng tiếc cho một thân vô lại. Ứng Dư trêu chọc xong thì đi về phía hành lang.
Dịch Trạc đi theo phía sau cũng không tranh luận, phía sau lưng bóng loáng khiến anh nhíu mày, anh liếc mắt qua, hỏi: "Có chuyện này tôi thật sự tò mò. Theo cách xử sự quen thuộc của Ứng tổng, không chỉ đơn giản là làm ra một chuyện xấu nho nhỏ như vậy chứ?"
Ứng Dư đứng trước cửa nhà ấn mật khẩu, Dịch Trạc không bỏ được sự tò mò, ngược lại còn tiến thêm một bước.
"Nghe cũng đã nghe thấy rồi, tôi cũng không làm lộ chuyện của cô, tiết lộ một chút nữa thì sợ cái gì."
Ứng Dư không chịu nổi sự quấy rầy này, trả lời: "Đã từng nghe qua tùy cơ ứng biến chưa?"
Dịch Trạc chần chừ một chút, ánh mắt biến đổi, anh nói: "Không những từng nghe thấy, mà còn tự mình thể nghiệm."
Một câu có nhiều nghĩa khác nhau, Ứng Dư đứng dậy, ánh mắt sắc bén, giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
Dịch Trạc bị ánh nhìn chằm chằm đến thay đổi sắc mặt, anh cứng rắn nói: "Đừng nên nghĩ nhiều, không phải chuyện của cô."
"Tôi có nói là chuyện của tôi sao?" Ứng Dư cười lạnh đáp trả anh, giấu đầu lòi đuôi, chính là đang nói anh. Mấy chữ ngắn gọn khiến đối phương nghẹn đến không nói nên lời, cô còn có vấn đề muốn hỏi: "Tôi muốn biết anh có dụng ý gì."
Thực ra hỏi vấn đề này không thích hợp, bởi vì sẽ có vẻ nhu nhược, nhưng Ứng Dư biết, Dịch Trạc nghe thấy câu nói của cô, nhưng lại không thấy anh có phản ứng gì, hai người bọn họ không có liên quan trên phương diện tiền quyền, nên cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra ý đồ của anh.
Vấn đề này cuối cùng cũng được hỏi vào trọng tâm, Dịch Trạc tìm được cơ hội trả thù, anh không cần suy nghĩ, trực tiếp trả đòn lại: "Tôi muốn xem kịch."
Sự yên tĩnh ngột ngạt... Ứng Dư hối hận đã trả lại áo khoác hơi sớm, nếu không thì lúc này đã có thứ gì đó để quẳng vào mặt anh xả giận.
Khi Ứng Doãn tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm hôm sau, là chuông báo điện thoại đánh thức, cô ta xoay người mở điện thoại ra, nhìn thấy lời ghi chú được nhắn lại, trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào.
Người đã rời đi, không để lại bất cứ thứ gì.
Ứng Doãn nằm ở trên giường nhớ lại toàn bộ điều nhỏ nhặt, cuối cùng kéo thân người đau nhức rời khỏi giường. Cô ta ngủ một giấc đến mười giờ, đến khi trở lại phim trường nhìn thấy Lưu Thành cầm điện thoại đi loạn xạ giống như con ruồi không đầu, vừa thấy cô ta đã bừng bừng khí thế đi tới chất vấn.
"Tối hôm qua cô đi đâu!?"
"Đi uống một ly." Ứng Doãn đi ra sau lưng, hờ hững đáp.
Lưu Thành lập tức đổi giọng: "Nhiệm vụ hôm nay rất nặng, cô còn muốn đi uống rượu sao!?"
Ứng Doãn hừ một tiếng, lúc này quay đầu đáp: "Cuộc sống của tôi toàn bộ đều là công việc sao? Không quay chụp cũng không cho tôi đi thả lỏng một chút? Anh quản cũng quá nhiều chuyện rồi đó."
"Tôi là... Người đại diện của cô, xảy ra chuyện đều do tôi phụ trách." Lưu Thành lớn tiếng, rồi lập tức hạ giọng, mặc dù anh ta rất muốn nổi khùng lên, nhưng đáng tiếc không được. Nếu muốn phát hỏa với đại tiểu thư, đầu tiên anh ta phải chuẩn bị tốt tư tưởng sẽ bị nghỉ việc đã. Cũng may là người đã trở về, Lưu Thành dằn lòng xuống, hỏi: "Tiếp theo sẽ là quay cảnh treo trên dây cáp, có thể làm không?"
"Không phải chỉ là treo một lúc thôi sao, có cái gì mà không được." Ứng Doãn khinh khỉnh đáp lại, duỗi duỗi eo đi vào phim trường, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tràng tiếng gọi lớn.
"Ứng Doãn! Ứng Doãn!" Một đám người hâm mộ giơ băng rôn ở phía ngoài, vô cùng náo nhiệt.
Tâm tình tốt từ tối hôm qua vẫn còn, Ứng Doãn hào phóng đứng từ xa giao lưu với fan hâm mộ một chút, quay đầu nói: "Tại sao mọi người lại đến đây rồi."
Trợ lý Tiểu Vương đưa đồ ăn sáng vừa mới mua tới, nói: "Tôi đi hỏi thăm một chút, có người là cố ý tới đây, còn có vài người là đi du lịch ở gần đây, nên tới xem một chút. Chúng ta vì đuổi kịp tiến độ mà hai tuần lễ không có chương trình rồi, bọn họ đều hỏi đến khi nào sẽ trở về đó.""