Nhưng mà dù có như thế nào, thì tính hiệu quả của đêm nay cũng đã đạt được, Ứng Dư không so đo những chi tiết nhỏ này, chỉ biết rằng những gì mình thể hiện sẽ được đáp trả lại.
Qua mấy phút nữa, Bạc Thiếu Thừa dường như không còn kiên nhẫn, đứng thẳng dậy tìm người. Ứng Dư chỉnh lý lại tâm tình, đi tới.
""Anh đi về trước đi. Một lúc nữa xe của em sẽ đến.""
Bạc Thiếu Thừa liếc đồng hồ, không thể nào đồng ý, nói: ""Hơi muộn rồi, em lái xe về nhà không an toàn."" Anh ta suy nghĩ một lát rồi đề nghị: ""Hay là qua chỗ anh, sáng mai sẽ đưa em tới đây lấy xe.""
Đàn ông mời phụ nữ tới nhà mình, ý tứ rất rõ ràng, chưa nói gì đến bạn trai mời bạn gái. Ứng Dư vẫn duy trình trạng thái tinh thần tốt đẹp, mặt lộ vẻ khó xử: ""Buổi sáng ngày mai phải tới tổng bộ, tư liệu còn đang ở trong nhà. Anh cũng hiểu rõ cha em, đến trễ cũng không phải là chuyện tốt gì.""
Bạc Thiếu Thừa có chút tiếc nuối: ""Vậy lúc trở về chú ý an toàn.""
Ứng Dư đáp một tiếng, giấu hết tất cả nỗi lòng dưới nụ cười.
Tài xế tới mở cửa xe, Bạc Thiếu Thừa đến cuối cùng còn quan tâm một câu: ""Vào trong sảnh chờ đi, đừng để cảm lạnh."" Sau đó anh ta lên xe rời đi.
""Cảm thấy phiền còn muốn diễn, sai lầm quá không?"" Ứng Dư nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi mà giễu cợt một câu.
Qua loa cũng không muốn cho, chia tay còn lâu sao?
Độ chênh lệch trong ngày và tối vào mùa thu chênh lệch khá lớn, Ứng Dư không cảm thấy lạnh gì, cô cứ đứng tại chỗ chờ xe, không có ý định quay vào sảnh. Bốn phía có không ít người qua đường lướt qua, bọn họ đa số mặc áo khoác, ít nhất cũng mặc áo len, khiến cho cô mặc váy lộ lưng đã hấp dẫn không ít ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là đàn ông. Đứng một lúc, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, khóe mắt chợt hiện lên một góc ống quần, lập tức cảm thấy đau đầu.
""Tại sao ở đâu cũng có thể nhìn thấy anh vậy, đừng nói với tôi lại là trùng hợp.""
""Ứng tổng nói đúng, tôi cũng vừa tiễn người đi."" Dịch Trạc sải bước chân dài tiến đến, vẻ mặt đẹp trai lạc quan nói: ""Không chỉ có trùng hợp, mà là duyên phận, Ứng tổng thấy sao?""
""Có duyên phận với anh?"" Ứng Dư cười hừ một tiếng, vẻ mặt xa cách: ""Tốt nhất là đừng thế.""
Dịch Trạc đỡ trán, vô cùng đau khổ: ""Ứng tổng thật là tổn thương người khác, nói lời tốt đẹp thì bị làm sao chứ."" Anh lại đang nói đùa một cách vô liêm sỉ, đáy mắt chợt xuất hiện một tia ảm đạm.
Ứng Dư còn lâu mới đáp lời anh, quay người gọi điện thoại.
""Không cần gọi. Trên đường chính từ công ty tới đây có tai nạn giao thông, đường sắp biến thành bãi đỗ xe luôn rồi, chờ người tới đưa cô về thì phải chờ tới nửa đêm tới sáng mới được.""
Điện thoại không gọi được, Ứng Dư vừa gọi vừa đi trên đường, không dễ dàng mới gọi được một người, điện thoại lại bị lấy mất. Dịch Trạc để cho người ta đem xe về nhà rồi lại cúp điện thoại đi, sắc mặt của Ứng Dư lập tức biến thành màu đen, gân xanh nổi lên.
""Hai chúng ta ở cùng một chung cư, tôi lừa cô có ý nghĩa sao?"" Dịch Trạc mở bản đồ trên điện thoại di động ra, chứng minh sự trong sạch.
Ứng Dư lấy mặt lạnh gần chết nhìn chằm chằm người trước mặt, Dịch Trạc không gánh nổi ánh mắt muốn gϊếŧ người đó, ung dung ngăn điện thoại ở trước mặt.
Trên màn hình có mấy đường dây đỏ, tất cả đều là những con đường tắc nghẽn nghiêm trọng, cũng đều là phương hướng phía công ty. Ứng Dư xem hết, đưa tay nói: ""Đưa điện thoại cho tôi."" Dịch Trạc không kịp phản ứng lại, cô đã xoay người giật lấy.
Dịch Trạc nhìn người một lần rồi lại thêm một lần nữa, bỗng dưng hỏi: ""Ứng tổng đi giày cao bao nhiêu?""
Ứng Dư cúi đầu nhấn số gọi đi, ngạo mạn đáp: ""Cao bao nhiêu thì có liên quan gì tới anh."" Đợi đến một lúc sau, cô cảm thấy có ẩn tình gì đó, giương mắt nói: ""Tám đến mười centimet.""
Dịch Trạc à lên một tiếng, tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ, Ứng Dư cho là anh sẽ suy ra Bạch Lam, ai ngờ anh nói: ""Cô vẫn là nên đi dép lê thì tốt hơn, nhìn dễ chịu.""
Lần thứ hai trong đêm nay, lửa giận của Ứng Dư lại bùng lên, cô thật sự là không thoải mái cũng không cần anh đánh giá. Mở miệng muốn phản bác, Ứng Dư bỗng nhiên đổi giọng, tự nhận nói: "" Cũng đúng, tôi mặc gì thì cũng không bằng người ở bên cạnh anh, trong mắt người tình hóa Tây Thi, đương nhiên là nhìn rất dễ chịu.""
Người tình ở đây đương nhiên là chỉ Bành Lam, lỗ tai Dịch Trạc lại không tốt, nhưng nhìn vẻ mặt của Ứng Dư cũng hiểu là có ý gì. Anh không nể mặt, nghiêm túc cường điệu nói: ""Tôi nói là dễ chịu, không phải là không đẹp.""
Còn chưa bắt đầu chiến đấu đã kết thúc, Ứng Dư tỏ vẻ xem thường đối với loại hành vi đột nhiên trở mặt này, đánh giá cao sức chịu đựng vô lại này.
Dịch Trạc hơi nghiêm mặt ghé mắt, vừa hay có xe taxi tiễn khách đến đường cái đối diện, anh phất phất tay, quay đầu lại nói: ""Đi thôi.""
Ứng Dư nhíu mày: ""Mặc như thế này, anh lại để cho tôi ngồi taxi sao?""
""Không thì sao, cô có cách về nhà sao?""
Với tình huống trước mặt mà nói, thì không có cách nào khác. Ứng Dư bắt đầu do dự, tốt xấu gì cô cũng là tổng giám đốc, mặc lễ phục ngồi xe taxi, để cho người ta trông thấy thật là mất mặt, còn là đón xe về nhà với một người đàn ông lạ mặt, cho dù vào bên trong sẽ đường ai nấy đi, nhưng lỡ như có người nào lắm mồm chụp lại vài tấm không phải là xong sao, cho nên không thể đi xe này. Vừa rút ra được kết luận, cô đột nhiên bị túm đi.