Bành Lãng bị bơ đẹp, tức giận hô lớn: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ mang xe anh đi bán, chiếm chỗ để xe của tôi!"
"Tùy cậu!"
Trước khi cho Ứng Doãn chen vào, Ứng Dư và Bạc Thiếu Thừa gặp nhau một tuần ít nhất ba lần, hiện giờ căn bản là hai ba tuần gặp một lần, ít đến đáng thương. Ứng Dư từ giả vờ giả vịt liên hệ biến thành lấy một cái cớ giống vậy mà từ chối, cô không tiếp nhận nổi việc bị đối đãi kiểu gọi thì tới quát thì lui, càng chán ghét tiếp nhận người cũng bị Ứng Doãn động vào, có điều dù thế nào cũng không vui nổi, kịch tối nay quá đủ rồi.
Tối nay là đêm từ thiện mỗi năm một lần, toàn bộ nhân vật nổi bật trong thương giới đều lộ diện, những nghệ sĩ là không thể thiếu được. Sảnh yến hội có hai cửa ra vào, một cái cho nghệ sĩ và phóng viên ra vào, dùng để tuyên truyền tạo thế, một cái khác là để các tổng giám đốc đi vào, tương đối yên tĩnh.
Ứng Dư là tổng giám đốc của công ty giải trí, theo lý thuyết có thể cùng với nghệ sĩ đi thảm đỏ, đây cũng là một trong những phương thức quan hệ xã hội, nhưng cô lựa chọn đi cùng với Bạc Thiếu Thừa tiến vào bằng một cửa khác, bên kia sắp xếp Phùng Quân Phạm là nhân vật mới nổi còn đang chạy hoạt động nhỏ biểu diễn.
Bên này không đuổi kịp náo nhiệt của bên kia, cách bố trí lại lịch sự tao nhã hơn bên kia, nhân viên công tác đối đãi nghiêm chỉnh, mỗi nhân vật tới trình diễn đều phải đi qua hai bộ phận chụp ảnh và ký tên, có nhu cầu thì tiếp nhận phỏng vấn, không có nhu cầu thì trực tiếp đi vào sảnh yến hội.
Ứng Dư cùng Bạc Thiếu Thừa vào giẫm vào thảm đỏ, sau lưng đã có người quen tiến tới. Ngoại trừ oan gia ngõ hẹp, Ứng Dư không tìm được từ nào khác để hình dung ""Nghiệt duyên"" động một chút là có giữa cô và Dịch Trạc.
Dịch Trạc thay hình đổi dạng, quần áo denim biến thành bộ đồ âu dài và ôm người màu đen, nhãn hiệu quần áo rất dễ nhận ra, là một thương hiệu thời trang nam sang trọng nổi tiếng với đường may mỏng và tinh tế, nếu vóc người không đẹp đến trình độ nhất định, thì cũng không thể nhét vào nổi chiếc quần kia, áo lại càng kén người, rất nhiều người vì có thể mặc vừa nhãn hiệu quần áo này là phải giảm béo, độ nổi tiếng có thể thấy được rõ ràng.
Trọng điểm ánh nhìn của Ứng Dư đặt lên chiếc quần tây được xắn lên và chiếc áo sơ mi hở cổ, trong lòng chế nhạo một phen, mặc kệ anh có ngăn nắp xinh đẹp thế nào, thì cô cũng không quên được cái tính cách cực kỳ vô lại kia.
Cùng là móc treo quần áo, trang phục của Bạc Thiếu Thừa càng tinh xảo hơn, nơ, cổ tay áo, khăn tay đều đồng bộ, âu phục sạch sẽ đến cẩn thận tỉ mỉ, không giống trang phục của Dịch Trạc, nghiêm chỉnh nhưng còn lộ ra một chút cảm giác không bị trói buộc.
""Ứng tổng, thật là trùng hợp.""
Ứng Dư nhìn oan gia kia một cách khinh bỏ, không để ý đến nhân vật cấp nữ vương ở bên bên.
Bành Lam không phụ lòng biệt danh ""Người đàn bà thép"", phong cách theo hướng mạnh mẽ, lễ phục màu đen bó sát người, phô diễn đường cong hoàn hảo một cách vô cùng tinh tế, cô ta vốn cao, tóc được búi lên lại tăng thêm độ cao, chỉ kém Dịch Trạc nửa cái đầu. Bình thường nhân khí cao cũng không kém, Bành Lam trong lúc giơ tay nhấc chân khí phái vô cùng, không hổ là nữ doanh nhân số một của thành phố.
So sánh với nhau, Ứng Dư mặc một chiếc váy dài trễ vai phảng phất vẫn còn thời thiếu nữ, tóc bện lệch kiểu Châu Âu tăng thêm phần nhỏ nhắn mềm mại, nhưng cô không kém cỏi, lễ phục đằng trước đúng quy đúng củ, đằng sau lại hiện ra tấm lưng trần mê người, hút vô số ánh mắt người nhìn. Điều này khiến cho người nào đó mặt mày tươi cười, ánh mắt lại âm u ngắm nghía thân lễ phục này, khe khẽ nhíu mày, khẽ đến mức không thể nhìn thấy được.
""Đúng là thật trùng hợp."" Ứng Dư kìm chặt răng, mở miệng nói với người đang cười không ngớt.
Bành Lam không chú ý tới ánh mắt của Ứng Dư, cô ta đang đánh giá một người đàn ông anh tuấn khác.
Bạc Thiếu Thừa ga lăng chào hỏi: ""Kính nể tên tuổi của Bành tổng đã lâu, tôi là Bạc Thiếu Thừa.""
Bành Lam giật mình, khó có được lúc lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: ""Hóa ra là trùm truyền thông.""
Mặc dù chưa từng gặp người, nhưng Bành Lam đã sớm nghe đến cái tên này, sự phát triển của công ty không thể tách rời khỏi truyền thông, thể diện này cô ta vẫn là phải cho. Còn tại sao Bạc Thiếu Thừa lại ghép thành một đôi với Ứng Dư, Bành Lam cho chút nghi ngờ, ánh mắt dời xuống rồi dừng lại trên hai cánh tay đang nắm lấy nhau, cô ta lập tức hiểu ra.
Thể diện của ""Người đàn bà thép"" rất lớn, Bạc Thiếu Thừa cong môi trả lời: ""Bành tổng quá khen.""
Trong bốn người thì có ba người đều đã thành thục, còn lặng lẽ không lên tiếng. Dịch Trạc vội vàng dùng ánh mắt chiến đấu với Ứng Dư, cũng không nhìn Bạc Thiếu Thừa.
""Bành tổng, chúng tôi đi trước."" Ứng Dư tùy ý hạ khóe miệng xuống rồi đi, cô cũng đã thành tình địch giả tưởng, không cần để lại ấn tượng tốt cho Bành Lam.
Bởi vì phương hướng xoay người của Ứng Dư không đúng, Bạc Thiếu Thừa chỉ có thể buông tay ra mà đỡ vào lưng cô, khi đi lên bậc, anh ta và Dịch Trạc đối mặt với nhau trong khoảnh khắc, vẻ mặt của hai người khác hẳn nhau. Ý cười của Dịch Trạc giảm đi một chút, đón lấy ánh mắt đen sâu không thấy đáy, Bạc Thiếu Thừa không có vẻ mặt gì, nhìn một chút, anh ta lập tức thu tầm mắt lại.