Có điều anh nói cũng rất đúng, thực chất ở bên trong Ứng Dư không phải là người câu nệ tiểu tiết. trước đây, cô chưa từng chú ý hôm nay phải mặc cái gì, đến mai phải ăn cái gì, cơ bản đều là có ăn thì ăn, có mặc thì mặc, cũng sẽ không bày bộ dạng thục nữ ở trước mặt người khác, muốn nằm thì nằm, muốn ngồi như thế nào thì ngồi như thế đó. Hiện tại là cần phải biến hóa, vào một lúc nào đó cô cũng sẽ biến trở về bộ dạng trước đây, mà trường hợp đó không nhiều, Dịch Trạc may mắn thấy được một lần, cũng là do cô không nhịn được.
Ứng Dư ung dung sửa lại tóc, nhanh chóng trở lại kiểu mẫu ngự tỷ, chỉ là áo ngủ tơ tằm cùng gương mặt mộc không trang điểm làm giảm cảm giác sắc bén. Cô lạnh nhạt liếc qua mặt đất một chút, khí lạnh bốc lên, nói: ""Anh là ai vậy, anh quản được sao.""
""...""
Tám chữ ngắn gọn khiến Dịch Trạc nghẹn đến nội thương, nụ cười xấu xa chồng chất nơi khóe mắt lập tức biến mất, anh giật giật môi, một tiếng cũng không phát ra được.
Ứng Dư nhìn anh kinh ngạc mà tâm tình tốt lên một chút xíu, nhưng vẫn lạnh lùng nói: ""Bàn tán trước mặt ông chủ còn ác liệt hơn cả bàn tán sau lưng, đừng trách tôi chưa nhắc nhở anh. Còn có, tôi nói với anh còn chưa vượt quá mười hai tiếng đúng không? Anh lớn tuổi sớm bị bệnh đãng trí rồi? Quên nhanh thật.""
Đừng trách cô công kích, cô chỉ là tức giận khi phải rời giường...
Khi châm chọc phải có sức sống ngoan cường, đây là điều kiện cơ bản nhất. Máu Dịch Trạc nhanh chóng sục sôi, không thèm để ý người đang công kích, chậm rãi nói: ""Tôi nói là hiểu, nhưng tôi không nói sẽ đi.""
Đây chính là chết cũng không nhận? Ứng Dư khoanh tay lại, trả lời: ""Rốt cuộc anh muốn làm thế nào?""
Dịch Trạc tỏ vẻ vô tội: ""Tôi không muốn làm gì cả.""
""Không muốn làm gì?"" Ứng Dư chỉ chỉ đồ vật trên mặt đất: ""Đây là ý gì.
Dịch Trạc vẫn tỏ ra vô tội: ""Không có ý gì.""
Trong lòng Ứng Dư biết anh lại đang chơi xấu, hơi híp mắt lại nói: ""Có phải tôi đã từng nói chúc anh phát triển trong nước thuận lợi không?""
Trong lòng Dịch Trạc biết cô lại đang uy hϊếp, không sợ hãi đáp lại: ""Hình như tôi cũng đã nói, không thể công khai mới là bí mật.""
Lúc này đổi lại Ứng Dư bị nội thương, ngực tích tụ một hơi, bình tĩnh lại. Cô bỗng nhiên có loại cảm giác bị kẹo cao su đã được nhai qua dính lên người, buồn nôn lại phiền lòng.
Đây là lần đầu tiên bị người ta nắm được thóp, Ứng Dư không thể nào nhận thua, thờ ơ nói: ""Thế thì công khai thôi. Có điều anh nhớ kỹ, lúc công khai anh cũng đừng nghĩ chạy nổi. Con người tôi không dễ dàng gặp chuyện không may, nếu không may thì sẽ muốn kéo theo người đệm lưng, mà lại..."" Cô gằn giọng, từng chữ từng chữ nhảy ra bên ngoài: ""Còn thảm hơn tôi nhiều.""
Lúc này Dịch Trạc mới mở cờ trong bụng mà tỏ vẻ: ""Có thể đồng quy vu tận với người đẹp, tôi cầu còn không được.""
""...""
Sự thật chứng minh, giao lưu với tên vô lại vĩnh viễn sẽ không có kết quả tốt, Ứng Dư xem như đã được cảm nhận sâu sắc, anh có thể dùng hai chữ bỉ ổi để hình dung, n chữ nữa cô cũng ngại ít.
Khẽ thở một hơi, Ứng Dư nghiêm túc suy nghĩ, hung tợn cảnh cáo nói: ""Tôi nói một lần cuối. Anh, lại thả rác ở trong hành lang, còn tạo ra tạp âm lớn như vậy, tôi sẽ để cho anh biết cái gì gọi là rác rưởi, cái gì gọi là tạp âm."" Cô cũng không phải chỉ nói mà không làm, nhớ năm đó khi ở trường học, biệt danh là tiếng kêu vang, rất nhiều người sợ những chuyện mà cô.
Lời cảnh báo đã bỏ lại, Ứng Dư muốn trở về đi ngủ, Dịch Trạc lại ngăn ở trước cửa nói: ""Ứng tổng đừng quên hôm nay đi xem triển lãm cá nhân của tôi, tôi đã chuẩn bị tỉ mỉ, cô không đi thì tôi sẽ cảm thấy thua thiệt."" Anh làm ra vẻ tiếc nuối, giống như triển lãm chỉ mở để Ứng Dư đi.
Ứng Dư cau mày nghĩ đến chuyện này, cảm giác chưa tỉnh ngủ nên cô cũng mơ hồ, đi là điều tất nhiên, nhưng không phải là vì anh.
""Nếu như Ứng tổng đã không cự tuyệt."" Dịch Trạc bày ra một nụ cười ân cần: ""Buổi chiều cho tôi đi nhờ xe được không?""
Ứng Dư vừa hòa hoãn sắc mặt lại trở nên xanh xám trở lại, cô đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu lên nhìn đầu người nào đó, vứt lại một chữ: ""Cút."" Nói xong cô liền gắng sức đẩy người ra, đóng cửa rầm một cái.
Cái cảnh này cách mấy ngày lại phải diễn một lần.
""Sức lực cũng thật lớn."" Dịch Trạc dựa lên mặt tường giữ tim lại, giọng điệu u oán. Anh lại nghiêng mắt nhìn qua mặt đất, thấp giọng nói: ""Được, vẫn là thu lại đi. Những thứ rác rưởi cô tìm nhất định không phải buồn nôn bình thường."" Nói xong anh còn lạnh sống lưng mà run một cái.
...
Chỉ một chữ cút làm gì có thể khiến cho Dịch Trạc biết khó mà lui, Ứng Dư dựa vào định lực hùng mạnh mới an toàn lái tới mục đích, trên đường đi cô đều đang suy nghĩ chiêu để vứt bỏ miếng kẹo cao su này ra phía xa.
Trước cửa viện bảo tàng mỹ thuật P&L tụ tập rất nhiều phóng viên, những người được mời thì vào trong, bao gồm học giả, người trong ngành, không thiếu những nhân vật nổi tiếng yêu thích nhϊếp ảnh đến cổ vũ cho Dịch Trạc. So ra mà nói, thợ thủ công tổ chức cùng ngày kém không ít, giống như dính hào quang của Dịch Trạc, lộ ra ánh sáng.