Ứng Dư nghĩ có thể anh ta đến gây chuyện, vẫn giữa thái độ lạnh như băng để gặp người, vừa mệt vừa đói lại bị đuổi việc, thực sự không thể có được sắc mặt tốt. Có điều thứ cô chờ đợi được không phải là mấy câu nói tục giống như lão người Pháp, mà là nhận được công việc, làm phiên dịch cho Bạc Thiếu Thừa, tiền lương còn không thấp, vì phần tiền lương này mà cô nhất định phải đồng ý, mặc kệ Bạc Thiếu Thừa làm vậy là có dụng ý gì.
Công việc ở Tinh Dạ rất được lòng Ứng Dư, tiền không ít còn được chăm sóc, có điều cô luôn độc lập thành quen, để cho người ta chăm sóc thật sự không quen. Bạc Thiếu Thừa là một người quan tâm tinh tế lại chu đáo, nhất là sau khi anh ta biết được tuổi tác của Ứng Dư, lại càng chăm sóc chu toàn. Tới tới lui lui, Ứng Dư từ bị động tiếp nhận biến thành quen thuộc, một chút ý nghĩ của xảy ra thay đổi. Tiếp sau đó thì thuận theo tự nhiên, đồng nghiệp biến thành quan hệ yêu đương.
Ứng Dư còn ra một quyết định khiến mẹ Chung giật mình, cô bỏ qua cơ hội trúng tuyển tại một trường đại học quốc tế nổi tiếng, trở lại trong nước học đại học, mà còn ở lại trong nước làm việc. Khi đó cô và Ứng Yến Bang không có liên quan gì, là Ứng Yến Bang chủ động tìm tới cửa nhận người thân, Bạc Thiếu Thừa nói giúp vài câu, cô mới lui tới với Ứng Yến Bang.
Hồi tưởng lại những năm mới quen nhau, Ứng Dư ví von bản thân như một con diều đứt dây, phiêu bạt theo gió, cuối cùng được Bạc Thiếu Thừa kéo lại. Nhưng mà tính chủ quan trong chốc lát cùng niềm vui đã tạo thành sự ruồng bỏ mang tính hủy diệt, chân tướng được ẩn giấu phía sau lại càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ứng Dư không hiểu rõ ý định muốn kết giao ban đầu của Bạc Thiếu Thừa, nguyên nhân chia tay anh ta nói tương đối rõ ràng, chí ít là lúc anh ta nói, cô miễn cưỡng có thể hiểu được.
Bọn họ thường đến nhà hàng này, Bạc Thiếu Thưa nói tới đây đối với anh ta mà nói có ý nghĩa rất lớn, cuối cùng anh ta lại chọn kết thúc ở chỗ này, đoán chừng là muốn cắt đứt sạch sẽ. Anh ta đưa ra lý do là tính cách không hợp, Ứng Dư quá độc lập, cho dù anh ta chiều theo thì vẫn là sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Ứng Dư nghe vậy cho rằng lý do này thật sự phù hợp với quá trình chia tay cơ bản, chỉ là tới quá đột ngột làm cô chưa chuẩn bị được, giống như một quả ngư lôi quá tan mặt hồ yên tĩnh. Bạc Thiếu Thừa không cho cô cơ hội phản ứng, chưa ăn cơm xong đã đi, để lại một mình cô ngồi lại trong phòng ăn cùng cơm thừa canh cặn đến khi nhà hàng đóng cửa cũng chưa nghĩ thông suốt. Có điều cô không nghĩ bao lâu, chân tướng liên tiếp lộ ra ánh sáng, tình cảm mấy năm trong nháy mắt tan thành bọt nước.
Con chốt thí còn có cơ hội lộ mặt, cô ngay cả con chốt thí cũng không phải, trực tiếp bị vứt đi. Một đôi mới không hề bị lộ ra ngoài dù chỉ một chút, cô nhảy ra chỉ trích bất cứ lúc nào cũng đều sẽ có nghi ngờ là người thứ ba chen chân, đây mới là phương diện mà Bạc Thiếu Thừa thể hiện bệnh nghề nghiệp tốt nhất.
Ngồi ở vị trí giống nhau, Ứng Dư không nghe được lời muốn nghe, chẳng lẽ áo thun giày vải biến thành váy và giày cao gót thì sẽ không còn giống nhau nữa?
Cô không muốn nghe những lời không liên quan, đổi đề tài: ""Cuối tuần cha có tiệc tối, anh cũng được mời sao?""
""Dạ tiệc từ thiện sao?"" Bạc Thiếu Thừa dường như không rõ ràng.
""Đúng, mỗi năm một lần, năm nay cùng đi chứ."" Ứng Dư gắp lấy một miếng thịt tôm hùm đưa tới chán tương ở đối diện, rơi nhanh một cái, một giọt tương bắn lên.
Ngón tay lại nắn vuốt trên khăn ăn, ánh mắt Bạc Thiếu Thừa cúi thấp xuống không trả lời, dường như đang suy nghĩ.
""Do dự cái gì, em cũng đâu bắt nạt?"" Ứng Dư nhàn nhạt nhếch môi, cười như không cười nói.
Bạc Thiếu Thừa nhướng nhẹ mắt nhìn Ứng Dư một chút, có vẻ hơi suy nghĩ: ""Anh đang nghĩ em mặc lễ phục gì phù hợp.""
""Cái này cũng không cần quá quan tâm, chắc chắn là hợp với anh."" Nụ cười Ứng Dư không giảm, trong đáy mắt lại không nhiễm bao nhiêu ý cười.
Bạc Thiếu Thừa cười nhạt một tiếng, không nói tiếp.
Sau bữa ăn, hai người nắm tay đi đến bãi đỗ xe, Ứng Dư nhìn gương mặt anh tuất đến xuất thần. Bạc Thiếu Thừa nhìn qua cô, cẩn thận nhìn nhìn, hỏi: ""Có lời muốn nói sao?""
""Có."" Ánh mắt dịu dàng vô cùng thanh thản, Ứng Dư tiến lên ôm một hồi, có một chút xíu nuối tiếc: ""Em thấy anh hình như đã gầy đi, đừng bận rộn đến quá muộn."" Bạc Thiếu Thừa chuẩn bị ôm lại, cô lập tức tránh đi, nghịch ngợm nhướng lông mày nói: ""Em đi trước, không làm chậm trễ anh nghỉ ngơi, cuối tuần gặp lại.""
Ứng Dư lùi mấy bước lên xe, lúc gần đi thì phất phất tay, đằng sau còn có xe đang thúc giục đi gấp, Bạc Thiếu Thừa vẫn chưa đáp lại xong, cô đã đạp chân ga vụt ra ngoài, nụ cười cũng lập tức nguội lạnh.
Nếu như anh không nói, vậy thì tôi sẽ ép anh nói ra được mới thôi.
...
Một cốc sữa bò được đặt trên bàn làm việc được bày biện đơn giản, Ứng Dư nâng má gục xuống bàn, xem website. Từ buổi chiều đến giờ đã được bốn, năm tiếng, đầu đề các trang web lớn đã đổi thành tin tức ca hậu Lâm Bội Du mang thai con riêng cho một phú thương nào đó, chuyện xấu của Ứng Doãn được vùi lấp.