Thực ra cũng không phải là kẻ thù không đội trời chung, là người mến mộ Bạc Thiếu Thừa, hồi đại học còn tuyên bố theo đuổi được Bạc Thiếu Thừa, kết quả bị Ứng Dư nhanh chân đến trước, lại thành trò cười của mọi người, im hơi lặng tiếng toàn bộ thời đại học, vẫn luôn ghi hận đến tận bây giờ. Scandal của Ứng Doãn có một nửa là cho người mến mộ này xào lên.
""Hôm nay lấp liếʍ cho Ứng Doãn dời đi một chút, nếu như cô ta còn tiếp tục xào lên, thì tin tức em lấp liếʍ này sẽ thành phí công rồi. Mà vòng tròn của cô ta rất kiên cố, không thể đột phá được, cần anh ra mặt giải quyết một chút.""
Bạc Thiếu Thừa có ấn tượng với người kia, dù sao cũng từng quấy rầy một khoảng thời gian. Anh ta suy nghĩ cẩn thận, không chắc nói: ""Em để anh hi sinh nhan sắc sao?""
Ứng Dư cười nhạo: ""Anh nói một câu cô ta đã mềm nhũn, làm gì cần dùng đến nhan sắc."" Nói rồi dừng lại, cô nhíu mày hỏi: ""Anh còn muốn bán sắc?""
Con người đẹp trai lộ ra nụ cười ôn hòa, trong mắt là ý vị đã làm được trò xấu. Bạc Thiếu Thừa rất ít khi cười như vậy, anh ta vẫn luôn diễn vẻ ôn tồn lễ độ, đột nhiên đổi phong cách có hơi kỳ quái mà cũng không thể nào chân thực được, nhưng không phải là không hài hòa, anh ta vẫn giữ được khí chất xuất chúng. Ứng Dư không khỏi muốn cảm thán, có chồi non tình yêu, tâm tình lập tức trẻ ra.
"Chỉ có chút chuyện này?""
Ứng Dư nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu rõ: ""Anh cho rằng là chuyện gì?""
Bạc Thiếu Thừa có chút trầm ngâm, nói: ""Không có gì. Anh cho rằng em và bác trai xuất hiện vấn đề gì đó."" Trong lời của anh ta mang theo chút lo lắng.
""Xảy ra vấn đề còn có thể hẹn anh ăn cơm sao? Nhất định là phải đi tìm anh giúp em giải quyết trước rồi."" Ứng Dư buồn cười nói.
Con mắt của Bạc Thiếu Thừa cũng hiện ra ý cười, xem như đồng ý.
Bầu không khí rất tốt, Ứng Dư nói: ""Đã rất nhiều ngày không gặp, anh không có lời gì muốn nói với em sao?""
""Em muốn nghe lời gì?"" Bạc Thiếu Thừa dựa về đằng sau, nhìn thẳng vào Ứng Dư, nụ cười dịu dàng, mắt tỏ vẻ không hiểu.
Ứng Dư không vui, ghét bỏ nói: ""Từ tháng trước đến bây giờ chúng ta cũng chỉ gặp mặt một lần, ngay cả lời xin lỗi anh cũng không biết nói?"" Cô ngắm nhìn bốn phía lại nói tiếp: ""Đây còn là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.""
Dường như mỗi nơi gặp nhau lần đầu đều cất giấu rung động, có gieo xuống tại chỗ, cũng có hồi ức mang tới. Nhưng mà nơi này đối với Ứng Dư mà nói thì mang hai ý nghĩa, mới gặp và chia tay.
Năm mười tám tuổi, Ứng Dư tốt nghiệp ngành du lịch trở về nước, một tháng đi rất nhiều nơi, tiền cũng tiêu khá nhiều. Cô dùng lộ phí còn sót lại để trở về thành phố mình sinh ra, ở trong nhà cũ của mẹ Chung, dựa vào lợi thế ngoại ngữ mà làm nhân viên phục vụ tại một nhà hàng kiểu Trung Quốc có chút nổi tiếng. Nhà hàng tiếp đãi người từ các quốc gia, bản thân Ứng Dư biết ba bốn ngoại ngữ, thời cấp ba còn thường xuyên đi làm thêm, làm rất thuận lợi, ông chủ là một người Mỹ hào phóng, tiền lương và tiền boa được rất nhiều.
Trong công việc Ứng Dư không kén chọn, lưu loát cẩn thận, hiệu suất còn cao, điều không hoàn hảo là cô không biết đón ý nói hùa với khách hàng, nếu bị trêu chọc thì căn bản đều sẽ không lên tiếng, cũng may loại tình huống đó không nhiều, có điều khi vừa đến đã gặp phải một cái gai lớn.
Vì có thể kiếm thêm chút, Ứng Dư làm cả ca sáng và ca tối, mười mấy tiếng đều ở trong nhà hàng, gặp chuyện bực bội hết lần này đến lần khác khiến cho thái độ tiếp đón khách của cô cũng hạ xuống mấy bậc. Buổi tối bảy giờ, cô mang theo bụng đói đợi khách hàng chọn món ăn, một vị khách người Pháp nhìn chằm chằm menu mười lăm phút, vốn dĩ đã bận bịu đến toàn thân đau nhức, lão người Pháp lại không lên tiếng làm cô lập tức muốn vung tay rời đi, thích ai hầu hạ thì gọi người đó tới hầu hạ.
Một lát sau, khi Ứng Dư đang chuẩn bị biến ý nghĩ thành hành động, người Pháp rốt cuộc cũng mở miệng vàng, chỉ vào menu kiểu Trung gọi món gan ngỗng. Lúc này Ứng Dư thu bút và sổ lại, xoay người vô cùng lễ phép nói với ông ta rằng đi ra ngoài, băng qua đường sẽ đến một nhà hàng Pháp, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đừng nên ở lại chỗ này chiếm chỗ nữa. Người Pháp nổi giận nói vài câu tiếng Pháp làm ồn ào đến mức cả đại sảnh đều nghe thấy được. Bên trong vài câu tiếng Pháp có vài từ không sạch sẽ, Ứng Dư nghe một từ cũng không bỏ sót, rồi mở miệng đáp lại, cũng nói tiếng Pháp. Lần này đã làm lớn chuyện, lão người Pháp vô cùng tức giận, nói Ứng Dư xong lại tức giận với người đàn ông ngồi cùng bàn, đi đến chỗ quản lý nói ầm ầm một trận rồi mới rời khỏi nhà hàng.
Bởi vì chuyện này, Ứng Dư bỏ việc, may mắn là ông chủ không quá làm khó cô, tiền lương hôm đó cũng được kết toán, nhưng chút tiền ấy không đủ để đi du lịch vài thành phố nữa. Cô cầm phong bì rất mỏng đi ra khỏi nhà hàng, bất ngờ bị người ta gọi lại, là người đàn ông cũng bị mắng, cũng chính là Bạc Thiếu Thừa.
Bạc Thiếu Thừa vừa mới lập nghiệp ít lâu, vì để tìm hợp đồng lớn, anh ta bỏ ra một đống tiền để mời đối tác đi ăn tại một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, kết quả lại bị Ứng Dư quấy nhiễu.