Chương 29

Ứng Doãn tức giận: ""Nói nhảm, nam hay nữ mà cô còn nhìn không ra sao?""

""Tôi có thể nhìn rõ hay không không quan trọng, người khác tốt nhất là không nhìn rõ."" Ứng Dư đề nghị: ""Cô phải cảm ơn đám phóng viên đuổi theo cô không chụp rõ ràng, lần sau ra ngoài với bạn là nam giới thì nhớ mang theo bạn bè, mà phải là bạn nữ.""

Bóng đèn lớn nhất còn chưa ném đi được, còn phải thêm bạn khác? Ứng Doãn hứ một tiếng.

Ứng Dư chuyển động đồng hồ trên cổ tay nói: ""Tôi hi vọng sau khi cô tiến vào đoàn làm phim thì đừng xuất hiện tin tức giống vậy, có thể bảo trì giống như khi tham gia chương trình vậy.""

Nhắc đến chương trình, lửa giận của Ứng Doãn lại bộc phát, mỗi lần quay xong cô ta đều muốn mắng chửi Ứng Dư từ đầu đến chân một lần, không phải coi trọng tỷ lệ người xem cùng phản ứng của fan hâm mộ, thì cô ta đã sớm bỏ gánh không làm nữa. Cô ta phủi bụi đứng dậy, nói với hai người đằng sau: ""Đi thôi, còn nhiều việc phải làm."" Sau đó, cô ta không đợi trả lời, đi vài bước ra cửa.

""Ứng tổng?"" Lưu Thành lên tiếng xin chỉ thị.

Ứng Dư khoát khoát tay: ""Đi đi. Trong lúc quay chụp nhất định phải chú ý.""

""Nhất định chú ý, chị yên tâm."" Lưu Thành cam đoan một câu, rồi mang theo trợ lý nhanh chóng đuổi theo Ứng Doãn.

Ở cửa xuất hiện một đôi chân dài, Ứng Dư dời mắt khỏi tấm hình mơ mơ hồ hồ kia, nhìn qua đó hỏi: ""Công việc của anh đến giữa trưa đã kết thúc rồi?""

Cho nên khỏi phải nghĩ đến việc đi chung xe, mấy ngày nay cô đều muốn ném xe ở trong nhà, sống cuộc sống tiêu thụ ít cacbon.

""Ứng tổng vẫn đối xử với tôi bình tĩnh như cũ, có phải là tôi quá thất bại rồi không? Dịch Trạc thất bại tiến đến.

""Tại sao lại không bình tĩnh, cũng bởi vì anh biết bí mật của tôi sao?""

Dịch Trạc dửng dưng ngồi trên ghế sô pha, động tác không khác gì Ứng Doãn. Ứng Dư nhíu mày, vô cùng phản cảm, phòng làm việc của cô biến thành nơi cho bọn họ đùa nghịch.

""Nghe Ứng tổng có ý không sợ tôi đi nói khắp nơi?""

Ứng Dư cũng không thèm để ý: ""Tùy anh nói, xem xem có người nào tin anh không.""

""Đúng vậy, tôi hẳn là tìm một chút chứng cứ."" Dịch Trạc làm bộ loay hoay điện thoại, có ý riêng.

Những chiêu trò giả vờ không có tác dụng với Ứng Dư, mặc dù không biết Dịch Trạc biết bao nhiêu, nhưng cô cũng không sợ anh. Nếu như anh có lòng lấy việc đó để uy hϊếp, thì cô sẽ không thể nào còn bình tĩnh ngồi ở đây.

""Anh cảm thấy đến trình độ nào thì mới là người không biết xấu hổ?"" Ứng Dư không đầu không cuối hỏi một câu.

""?"" Dịch Trạc nghe không hiểu.

Ứng Dư khẽ cười nói: ""Người giống như anh còn không biết, xem ra trình độ của người không biết xấu hổ rất sâu.""

Nói lại vẫn không nghe hiểu gì, nhưng khẳng định không phải là lời tốt đẹp, Dịch Trạc làm theo ý mình như thường, tự mình cảm thấy tốt đẹp.

""Còn có chuyện gì không?"" Ứng Dư bắt đầu đuổi người, chỉ cần con người cà lơ phất phơ này ở bên cạnh lắc lư, cô sẽ cảm thấy cả ngày rất vô dụng, anh không đi thì lập tức đuổi đi.

""À, suýt chút nữa quên mất."" Dịch Trạc lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ hình chữ nhật, ánh mắt sáng rực nói: ""Đại sảnh khu A, viện bảo tàng mỹ thuật P&L, chờ Ứng tổng tới."" Anh để tấm thiệp mời lên bàn, rồi đút tay vào túi quần rời đi.

Ứng Dư cầm tấm thiệp mời lên, đảo mắt nhìn một cái, lại lấy ở trong ngăn kéo ra một phần khác, hai tấm thiệp mời có địa điểm và thời gian hoàn toàn tương tự nhau. Cô nhíu mày, rất đáng xem.

...

Câu lạc bộ cao cấp ở giữa sườn núi đang tổ chức buổi tiệc mùa hạ cho các quý bà, những người có mặt ở đây phần lớn là chủ sở hữu hoặc là cấp cao của công ty nổi tiếng, cũng có nhà đầu tư, nữ diễn viên nổi tiếng và nghệ thuật gia. Ứng Dư mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt đàm luận cùng đám người, phía sau cô là Phùng Quân Phạm đang nhìn xung quanh.

So với Ứng Dư thành thạo điêu luyện, Phùng Quân Phạm vẫn còn bỡ ngỡ trong lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với vòng tròn thượng lưu này, mỗi lần Ứng Dư giới thiệu xong, cô đều chào hỏi một cách nơm nớp lo sợ, sau một vòng nói tới chóng mặt, cô lại không dám cách xa Ứng Dư, sợ lạc đàn sẽ không thể nào ứng phó được.

Ở đây đều là những nhân vật có mặt mũi, những người tâng bốc khen ngợi Ứng Dư là không thể thiếu được, nhưng ở sau lưng nói gì thì không chắc chắn. Hàn Nhạc Giai mới nổi trong giới tài chính và Vương Đạo thường xuyên làm chương trình cho kênh kinh tế của đài truyền hình, hai người này xem như là những người có thể nói chuyện nhất ở đây, chào hỏi đã xong, đã đi tới một bên nói chuyện.

""Cô trông thấy cô gái mà Ứng tổng đưa tới không?""

""Đã sớm thấy rồi, tôi còn không biết cô ấy là ai đó, hóa ra là người mới."" Vương Đạo trêu chọc nói: ""Người mới cũng có thể đến, phúc lợi thật cao nha.""

Hàn Nhạc Giai nghĩ tương đối sâu: ""Bình thường người mới làm gì có đãi ngộ như này, là con cái nhà ai sao?""

Vương Đạo cảm thấy rất có lý, những vốn là họ Phùng không nhiều, cô ta không khỏi nghi vấn: ""Không nghe nói có nhân vật nào họ Phùng, tôi nông cạn quá rồi chăng?""

""Không chừng là nghệ danh.""

Vương Đạo giật mình: ""Có khả năng. Ứng tổng bình thường không dẫn người mới, không liên quan thì cô ấy sẽ không chiếu cố như vậy. Nói đến gần đây ""Đại tiểu thư"" của Ứng gia hot đến bỏng người, đài chúng tôi đều muốn hẹn trước.""