Ứng Doãn bước nhanh đi tới, ánh mắt cũng không liếc một cái: "Mấy giờ kết thúc?"
Lưu Thành cúp điện thoại nói: "Trong lịch trình buổi trình diễn thì kết thúc lúc sáu giờ, kết thúc xong còn phải chụp ảnh, đằng sau còn có party cần chúng ta có mặt. Kết thúc tất cả tầm tám giờ tối."
"Tám giờ?" Ứng Doãn dừng bước, hai người kia liếc nhau một cái, cô ta không vui nói: "Bỏ party đi."
"Không được, đây là buổi trình diễn của nhãn hàng lớn, lần đầu tiên tổ chức ở trong nước. Biết là có thể ngồi hàng ghế đầu khó khăn thế nào không?" Lưu Thành bị kí©h thí©ɧ, giọng điệu trở nên cứng rắn. Thần sắc của Ứng Doãn chợt biến đổi, anh ta mềm giọng khuyên nhủ: "Ở party có thể gặp được giám đốc thiết kế, cơ hội tốt quá rồi. Tôi không những muốn đi, còn muốn kiên trì từ đầu đến cuối, không chừng có thể thông qua giới thời trang truyền thanh danh ra nước ngoài đó."
Lưu Thành không sai, lúc đó các nữ nghệ sĩ đều tranh giành hàng ghế đầu của buổi trình diễn, không chỉ là trong nước, có một chút cơ hội thì lập tức ra nước ngoài lộ mặt, những người không có tác phẩm đi một chuyến là có thể có đề tài bàn luận, huống chi là người đang hot chứ.
Ứng Doãn cân nhắc một lát lại nhanh chân đi về phía trước, ném lại một câu: "Phiền chết đi được." Hai người đằng sau đi theo cô ta vào văn phòng Ứng Dư.
Tiền Ngữ bất ngờ nói tiếp: "Cô đừng có đi làm nghệ sĩ, để rất nhiều người có thể học lớp của cô."
Triệu Tiểu Huệ trượt tới: "Cũng chỉ là bởi vì cô ta là kẻ thù chung trong công ty của chúng ta nên cô mới dám nói như vậy, nếu không..." Cô ta tách tách cái bút máy trong tay, chưa bẻ gãy thì đã hiểu nghĩa rồi.
Tiền Ngữ thè lưỡi: "Tôi không khắc phục được bệnh thuận miệng là nói ngay."
"Tôi cảm thấy rất tốt, rất thẳng thắn." Giọng nói hoạt bát tung bay giữa văn phòng làm việc.
Triệu Tiểu Huệ và Tiền Ngữ đều giật mình, nhao nhao ngẩng đầu nhìn người tới. Tiền Ngữ nghẹn lời: "Dịch... Dịch... Trạc..."
"Suỵt ~" Dịch Trạc đặt tay lên môi, nhỏ giọng nói: "Buổi chiều nay, Ứng tổng của các người có bận không?" Có cảm giác giống như đang làm việc cho tổ chức ngầm.
"Không... Không... Buổi tối sẽ tham gia một sự kiện." Tiền Ngữ ở đằng sau cuối cùng cũng nói trôi chảy hết câu.
"Có sự kiện?" Dịch Trạc thì thào một tiếng, mỉm cười nói cảm ơn.
"Không... Không có gì." Gặp nụ cười thoáng qua một cái, Tiền Ngữ lại lắp bắp, ánh mắt bay theo người ta.
"Này này." Triệu Tiểu Huệ kéo lại người sắp bay đi: "Đừng nhìn nữa, đi rồi."
"Nghe cô nói không bằng nhìn thấy tận mắt." Tiền Ngữ còn đang lang thang dưới ánh nắng lại nở nụ cười xấu xa, cảm khái: "Làm nhϊếp ảnh gia thật lãng phí, hoàn toàn có thể đi lên sân khấu đó."
"Lời này cô nói không sai, nhưng đồng thời cô cũng tiết lộ lịch trình của Ứng tổng, không cảm thấy có chút vấn đề sao?"
Tiền Ngữ giật mình, phàn nàn nói: "Tôi bị sắc đẹp mê hoặc, tại sao cô lại không cản tôi."
Triệu Tiểu Huệ ha ha hai tiếng, cô ta muốn ngăn chứ, ai ngờ cái miệng kia lại nhanh nhảu như vậy.
"Lịch trình mà thôi, cũng không phải là bí mật gì. Ứng tổng sẽ không trách tôi." Tiền Ngữ không để tâm nói.
Đáng tiếc cô ta không biết, cho dù chỉ nói cho Dịch Trạc vài chuyện râu ria giống như rơi vài cọng tóc mỗi ngày như vậy, Ứng tổng của cô ta cũng sẽ không vui vẻ gì.
Vừa vào cửa Ứng Doãn đã ngồi ngay xuống ghế sô pha, giọng điệu ngạo mạn nói: "Cô rảnh nhưng người khác bề bộn nhiều việc, lại gọi tôi tới làm gì.""
""Ngày mai không phải là phải chuẩn bị vào đoàn làm phim sao."" Ứng Dư cầm mấy tờ giấy, xem xét tường tận.
Lưu Thành giúp đáp lời: ""Đúng vậy, đêm nay xuất phát, ngày phải là nghi thức khai máy.""
Ứng Dư lật ra một trang giấy, lại nói: ""Ừm. Bên phía đạo diễn Thượng sẽ muộn một tháng, tiếp sau đó sẽ bận rộn.""
""Rốt cuộc cô có chuyện chính gì không."" Ứng Doãn lại không kiên nhẫn, cô ta và Ứng Dư hoàn toàn không thể nói chuyện bình thường.
""Chính sự chính là đánh cho cô dự phòng."" Ứng Dư lấy vài tờ giấy ở trên bàn làm việc, quăng ra: ""Cô nói xem, đây là có chuyện gì.""
Ứng Doãn liếc mắt qua, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc, cô ta cất giọng nói: ""Không phải chỉ là bị chụp sao, có chuyện gì chứ?""
""Vất vả lắm mới tránh được dư luận, cô lại không nhịn được muốn lấy mình ra làm chủ đề?""
""Tôi cũng có cuộc sống cá nhân."" Ứng Doãn khí thế hùng hồn. Lúc đầu nghệ sĩ bị chụp ảnh cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, lại nói ảnh chụp kia cũng không thể gợi ra một chút trọng điểm nào, cô ta không có gì phải chột dạ cả.
""Nói rất có đạo lý."" Ứng Dư nghênh đón đôi mắt lá liễu kia, chỉ vào bóng đen không rõ ràng ở trong tấm hình: ""Tôi cảm thấy rất cần thiết phải quan tâm đến cuộc sống cá nhân của cô. Đây là ai?""
Ánh mắt của Ứng Doãn né tránh một chút, cứng rắn nói: ""Liên quan gì...""
""Đừng nói là chuyện không liên quan gì tới tôi, khi xảy ra vấn đề còn không phải là tôi dọn dẹp thay cô sao. Chỉ có biết người mới có thể đúng bệnh bốc thuốc."" Ứng Dư lại chỉ một lần nữa, thanh âm cạch cạch khiến Ứng Doãn ảo não: ""Sao vậy, khó nói sao?""
""Tôi cũng không làm việc gì không thể lộ ra ngoài, có gì mà khó nói chứ."" Ứng Doãn sặc một tiếng, lại đột nhiên hạ thấp giọng, hình như có chút không cam lòng, nói: ""Đó là... Bạn của tôi.""
""Bạn nam?"" Ứng Dư chỉ đang tra hỏi theo thông lệ, không có gì bất thường.