"Vậy xin nhờ đạo diễn Lưu." Ứng Dư bưng cái chén cụng một cái, uống trước rồi nói.
"Ứng tổng quá khách khí rồi, chiếu cố là đương nhiên." Lưu Văn Trừng khảng khái uống cạn, cho Ứng Dư thể diện.
Lưu Văn Trừng là đạo diễn uy tín lâu năm, mười năm trước là thời kỳ huy hoàng nhất của ông, quay bộ nào là bộ đó trở thành kinh điển, mấy năm gần đây bởi vì phim trong nước phát triển nhiều thể loại, những bộ phim tốt càng lúc càng thưa thớt, tài nguyên của ông bị kéo xuống, có chút dấu hiệu rời khỏi tầm mắt của công chúng. Năm ngoái ông dựa vào một bộ phim bán thực tế được sản xuất quy mô nhỏ mà trở lại trước công chúng, sử dụng chất hài hước châm biếm để phản ánh thực trạng cuộc sống của giới trẻ hiện nay, được khen ngợi không ngớt, năm nay thừa thắng xông lên, lại trở về chế tác với quy mô lớn, cho nên chủ đề vô cùng nóng, đây chính là nguyên nhân Ứng Dư chọn ông.
Ứng Dư đưa mắt liếc ý qua một cái, Ứng Doãn lúc này mới có phản ứng: "Xin đạo diễn Lưu chỉ dạy nhiều hơn."
Bữa tiệc bắt đầu, Ứng Doãn lập tức không quan tâm nữa, ngồi ở một bên suy nghĩ gì đó, còn chưa trò chuyện xong đã muốn rời đi, bầu không khí lập tức ngưng đọng.
Lưu Thành vội vàng bưng chén tiến lên phía trước, mặt mày mỉm cười nói: "Sau này còn phải nhờ đạo diễn Lưu chỉ đạo nhiều hơn, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Lưu Văn Trừng hớn hở nâng chén uống cạn, cởi mở nói: "Nói ra thì quan hệ giữa Ứng tổng của em gái cũng không giống như bên ngoài đồn đại, tôi thấy rất tốt nha."
Ứng Doãn hoàn hồn, khịt mũi coi thường Lưu Văn Trừng, có điều cũng chỉ là trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi phục vẻ ban đầu. Lưu Thành ở bên cạnh cô ta cũng ngây ngẩn cả người.
Lưu Văn Trừng cho là mình nói sai, không biết phải tiếp như thế nào, bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo.
Ứng Dư mở miệng nói: "Lời của truyền thông không thể tin hoàn toàn, thời gian đạo diễn Lưu ở trong vòng tròn này lâu hơn tôi, nhất định đã hiểu rõ."
"À à, điều này thì đúng là như vậy." Lưu Văn Trừng phụ họa theo một câu, những cái khác không nói nhiều.
Lưu Thành nhanh chóng phản ứng lại, cười ha hả nói sang chuyện khác: "Phim mới của đạo diễn Lưu còn chưa khai máy đã nổi tiếng, vượt một triệu là chuyện ván đã đóng thuyền rồi."
Lời này tuy là khen ngợi, Lưu Văn Trừng vẫn vô cùng khiêm tốn nói: "Cũng khó mà nói được, khẩu vị của người xem khó đoán." Ông vừa cười nói: "Ứng tổng vẫn luôn là tay nắm chắc hướng đi của thị trường, còn phải dựa vào con đường sáng mà Ứng tổng chỉ dẫn."
"Tôi cũng chỉ ở trong vòng tròn này được vài năm, chỉ đường là không thể nào. Có điều tôi cũng là fan hâm mộ của đạo diễn Lưu, ủng hộ là nhất định rồi." Ứng Dư cố ý nhấn mạnh.
Lưu Văn Trừng rộng lượng: "Có một câu của Ứng tổng là được." Ông hào sảng rót đầy chén, nói: "Tôi kính Ứng tổng một chén." Nhưng mà bề ngoài quá hòa nhã của ông không quá thích hợp để diễn vẻ hào sảng, lại khiến cho người ta cảm thấy gượng ép.
Xã giao trong ngành giải trí là chuyện thường ngày, đạo diễn lớn cũng giống vậy. Lưu Văn Trừng là một trong những đạo diễn chú trọng cảm giác nghệ thuật nhất, theo thói quen từ mấy năm trước, ông dường như không đến loại hiện trường này, bởi vì trái ngược với nguyên tắc của ông, nhưng mà bây giờ là xã hội thương nghiệp, cho dù không am hiểu xã giao thì cũng phải kiên trì đến, muốn hiệu quả sau này tốt, thì công việc phía trước cũng phải làm đầy đủ. Trải qua vài cơn sóng nhỏ, ông cứ tự nhiên mà tiếp nhận lấy.
Cuối cùng cụng chén một cái, mục đích của Ứng Dư cũng đã đạt được, còn lại giao tất cả cho Lưu Thành ứng phó, cô chỉ ngẫu nhiên phụ họa vài câu. Mà cho dù tiêu điểm vốn dĩ là Ứng Doãn, nhưng tâm tư của cô ta không đặt trên bàn ăn, đằng sau cũng không nói thêm gì.
Sau bữa cơm, đi tới cửa nhà hàng, Ứng Dư mở túi xách nói: "Hình như tôi quên cầm khăn lụa."
Ứng Doãn tức giận liếc mắt một cái, trời mùa hè lại quàng khăn lụa, càng lớn tuổi càng kỳ quái.
"Chị chờ một lát, tôi đi lấy." Lưu Thành trở lại lấy.
Lưu Văn Trừng lái xe đi qua, ông đưa tay nói: "Tối này cảm ơn Ứng tổng đã chiêu đãi."
Ứng Dư tiến lên bắt tay: "Là tôi cảm ơn đạo diễn Lưu mới đúng, hiện giờ chính là thời điểm bận rộn, còn cố gắng bớt chút thời gian tới đây."
"Ứng tổng hẹn thì sao có thể không đến, lần sau đổi tôi làm chủ." Lưu Văn Trừng cười lấy lòng một tiếng.
"Vậy thì chờ đạo diễn Lưu phim bán chạy mời khách."
"Nhất định nhất định." Lưu Văn Trừng có vẻ rất có lòng tin: "Tôi đi về trước."
"Được rồi, tạm biệt." Ứng Dư nói xong lại lui về phía sau, đứng ở trước cây cột.
Ứng Doãn coi như có mắt nhìn, giữ vững tinh thần đến đưa Lưu Văn Trừng lên xe, phút cuối cùng cũng mặt mày hớn hở nói khách sáo vài câu, chờ đến khi người đi xa, mặt của cô ta mới lại kéo xuống.
"Xem ra cô đi tham gia chương trình đã trưởng thành không ít, biết chu toàn." Ứng Dư đi tới khích lệ một câu.
Ứng Doãn xùy một tiếng: "Cái chương trình rách nát kia có thể học cái gì chứ, cô tự mơ mộng hão huyền về bản thân sao?"
"Ồ?" Ứng Dư hứng thú: "Vậy cô..."
"Khăn lụa của chị." Lưu Thành xuất hiện, không đúng lúc cắt ngang cuộc đối thoại.
"Ừm, cảm ơn." Ứng Dư nhận lấy khăn lụa rồi khoác lên trên túi xách.