Chương 24

Muộn một tuần mà đột nhiên lại muốn chiếm vị trí đã định sẵn, còn là nói từ tối hôm qua, Trình Giảo Kim này, trong lòng Dịch Trạc có tính toán. Nhưng mà, không thể nào thỏa hiệp được. Anh nhìn sân bãi, nảy ra một ý tưởng.

""Ký không?""

""Ký, nhất định phải ký rồi."" Bành Lãng vẫy tay, hợp đồng lập tức dâng đến, anh ta sợ Dịch Trạc không tin, còn đặc biệt để người ta mang tới: ""Tôi là thương nhân, phải làm theo quy củ.""

""Thôi đi, là nhà gái người ta nhất định muốn ký chứ gì."" Dịch Trạc nhìn từ xa xem hợp đồng.

Nụ cười của Bành Lãng lập tức biến mất, vô cùng mất mát mà phàn nàn: ""Chờ cho anh em chút thể diện, được không?""

""Lấy bút tới đây.""

""Tại sao?"" Bành Lãng chậm rãi lấy từ túi áo vest một chiếc bút máy.

Dịch Trạc đoạt lấy bút vẽ lên hợp đồng vài nét, lập tức hiện ra một cái sơ đồ: ""Đến lúc đó đồ đạc của cô ta để ở dưới, tôi ở trên, vấn đề được giải quyết rồi.""

""Không được?"" Bành Lãng nhìn sơ đồ phác thảo, nhíu mày: ""Cô ấy tìm tôi làm loạn thì phải xử lý như thế nào.""

""Trên hợp đồng cũng không nói như vậy không được, cô ấy tìm cậu làm gì chứ.""

""Chuyện phụ nữ tìm anh còn cần lý do chính đáng sao?""

""...""

Lời này rất đúng, Dịch Trạc không thể nghĩ ra mình đã đắc tội đồng chí Trình Giảo Kim kia ở chỗ nào, lại cho anh một chiêu như vậy, có điều anh vô cùng hoan nghênh. Nghĩ nghĩ, anh nói: ""Cô ấy thích gì?""

""Mấy cái chai lọ gì đó.""

Dịch Trạc không nhịn được mà xem thường: ""Cậu tốt xấu gì cũng là Quán trưởng của viện bảo tàng mỹ thuật, có thể bồi dưỡng nghệ thuật một chút không hả.""

Bành Lãng hờ hững đáp lại: ""Tôi chỉ là người làm công. Cái quán này là của chị tôi, anh cũng không phải là không biết. Huống hồ tôi học về công trình, căn bản không dính dáng đến nghệ thuật.""

""Công trình cũng không thấy cậu học tốt bao nhiêu."" Dịch Trạc vô cùng khinh bỉ đẩy cánh tay đang đặt trên vai xuống: ""Tôi có mang tới bình sứ lò Juntai, cho câu. Cô ấy đến làm loạn với cậu, cậu lập tức lấy cái này chặn miệng cô ấy.""

Bành Lãng tinh tế đánh giá, cười híp mắt tán thưởng: ""Giỏi, thật sự là giỏi."" Trong lòng anh ta vô cùng hài lòng nhận lại hợp đồng, lại đặt tay lại bả vai Dịch Trạc nói: ""Đã giải quyết xong rồi, mời tôi đi ăn cơm đi.""

""Cậu bội ước còn để cho tôi mời cậu đi ăn cơm?""

""Anh làm như vậy, tôi còn phải xin phép chị tôi, không thể mời ăn cơm được.""

Dịch Trạc cười một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười.

Bành Lãng suýt chút nữa quên mất, chưa nói tới làm như vậy, cho dù Dịch Trạc phá hủy cái quán này, chị anh ta cũng đồng ý. Anh ta lên tiếng: ""Nhỏ mọn như vậy làm gì. Nghề phụ của anh cũng trâu bò như vậy, một bữa cơm còn có thể ăn sạch của anh sao?""

Dịch Trạc liếc mắt nhìn người còn không đáng tin cậy hơn anh, đã hiểu kết bạn vô tình. Anh căn bản cũng không nghĩ đến việc mở triển lãm ở đây, là Bành Lãng liên tục yêu cầu nên anh mới tới, nói cái gì mà phù sa không chảy ruộng ngoài, thực ra là muốn nhân cơ hội làm quen với người đẹp. Mà lần này còn chưa làm quen được, đã lật bàn rồi, đúng là không ai tệ hơn người bạn này nữa cả. Mặt khác vì đối nghịch với Trình Giảo Kim, anh tuyệt đối sẽ giảm ngân sách, sao mà dễ dàng được.

""Cậu nói xem tại sao cậu lại không thích nam chứ."" Giọng điệu Dịch Trạc có chút tiếc nuối.

""Nếu như tôi thích nam thì đã không có chỗ của anh rồi, trong giới nghệ thuật có bao nhiêu đàn ông tài năng như vậy, cậu đừng có nghĩ chuyện chạy trước."" Bành Lãng nháy nháy mắt nói: ""Có điều hai chúng ta như vậy, chị tôi đã đau lòng muốn chết rồi.""

Dịch Trạc thật sự không đành lòng nhìn thẳng vẻ mặt kia, rõ ràng là vẻ mặt hiền lành nhã nhặn, lại chỉ toàn làm chuyện không hiền lành gì, anh thật sự hoài nghi chính mình bị con người này lây nhiễm. Còn có, đừng đề cập tới người chị của anh ta, không thì mí mắt lại không ngừng nhảy.

...

""Ứng tổng, người đến rồi.""

Ứng Dư quay lại đối diện với một đôi mắt ngây ngô, cô quan sát một chút, người thật còn dễ nhìn hơn cả ảnh chụp.

""Đúng là Phùng Đình Đình không?""

Cô gái tầm hai mươi tuổi lớn tiếng trả lời: ""Đúng vậy. Chào Ứng tổng!""

Chu Châu lại nhìn cô gái có tướng mạo không tệ này, ngũ quan tinh tế, khi không cười lộ ra khí chất thoát tục, cười lên một tiếng lại tản ra tinh thần phấn chấn đầy sức sống, cả động cả tĩnh đều xuất sắc, khó trách lại được chọn trúng.

""Ngồi đi."" Ứng Dư buông cốc xuống.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Phùng Đình Đình câu nệ ngồi xuống một góc của ghế sa lon.

Ứng Dư đi thẳng vào vấn đề: ""Có ý ký hợp đồng với công ty của chúng tôi không?""

""Chị nói thật sao!?"" Phùng Đình Đình phủi đất đứng dậy lại lập tức ngồi xuống, động tác nhanh nhạy giống như con thỏ con bị giật mình.

Ứng Dư vô cùng lạnh nhạt đáp lại: ""Tôi không đáng tin?""

""Không có không có."" Phùng Đình Đình dùng sức lắc đầu: ""Tôi đang vô cùng bất ngờ.""

""Vậy nghĩa là đồng ý?"" Ứng Dư cố ý đùa cô.

""Chắc chắn là đồng ý rồi."" Phùng Đình Đinh thẳng thắn trả lời, cô chiến đấu trong thời gian dài như vậy chính là muốn có thể ký kết trở thành nghệ sĩ, đồng ý là điều tất nhiên.

Ứng Dư cười nhạt không nói, đứa trẻ chưa bước vào chảo nhuộm thì vô cùng sạch sẽ, nhưng không biết phần sạch sẽ này có thể bảo trì bao lâu.