Cô chủ nghe được Ứng Dư nói vậy thì phóng ánh mắt không vui tới, Ứng Dư nhẹ nhàng nhìn qua, cô chủ lập tức ỉu xìu, nên làm gì thì làm đó, về khí thế thật sự không thể so sánh được.
Dịch Trạc cầm một xiên cá đậu hũ đưa tới bên miệng Ứng Dư, nói: ""Ăn ngon là được rồi, phân biệt sang hèn gì chứ.""
Ứng Dư ngửa mặt lên, vô cùng đề phòng.
""Đừng từ chối, ăn không chết người được."" Dịch Trạc lại nhét một miếng vào miệng trước, người ta không nhận, anh nói với ý chế giễu: ""Không phải là sợ cay chứ?""
Miếng cá đậu hũ vàng óng ánh tản ra mùi thơm mê người, Ứng Dư trừng mắt liếc nhìn anh một chút, lại chọn lấy một xiên bắt đầu ăn, vẫn là ở nồi siêu cay kia. Dịch Trạc nhún nhún vai, lấy lại xiên trên tay tự mình ăn.
Trong nồi ừng ực ừng ực bốc lên làn khói nóng, mỗi xiên đều có thể dậy lên cảm giác thèm ăn. Ứng Dư thật sự đã lâu rồi không ăn quà vặt ven đường như này, cũng không nhớ rõ lần cuối cùng là bao giờ, bởi vì thói quen đã thay đổi đi rất nhiều. Cô của trước đây chính là không cay không vui, bây giờ lại không chịu nổi tương ớt quá cay, đầu lưỡi giống như bị thiêu đốt, nhưng cô vẫn ăn liên tiếp mấy xiên nữa, giống như đột nhiên không còn vị giác.
Người trên quảng trường tương đối nhiều, lúc này lại càng nhiều, tất cả đều tụ tập lại một chỗ tham gia náo nhiệt.
""Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?""
Cô chủ nhiệt tình trả lời: ""Đài truyền hình tới quay chương trình, buổi chiều đã chuẩn bị ở đây, tất cả mọi người đều đang chờ xem.""
Dịch Trạc thay đổi góc độ đứng, dựa vào ưu thế chiều cao mà nhìn thấy được cảnh tượng trước mặt. Dưới một loạt đèn lớn, Ứng Doãn cùng mấy nghệ sĩ đang thổi bóng, cô ta thổi nổ được mấy quả liên tiếp, mặt đỏ rần. Thổi bóng xong lại đến trò chơi chậu nước trên đỉnh đầu, hơi lắc lư một chút, bước lập tức sẽ chảy từ trên đầu xuống, vốn dĩ là thục nữ danh giá biến thành nữ hán tử.
""Oa, còn có hình tượng gì nữa."" Dịch Trạc nghiêng đầu, hỏi: ""Cô cứ tra tấn cô ta như vậy sao?""
Ứng Dư lau lau khóe miệng: ""Anh không nghe thấy bọn họ đang hô cái gì sao?""
""Ứng Doãn cố lên... Ứng Doãn cố lên...""
Âm thanh hô lớn liên tiếp vang lên, Dịch Trạc vừa nghe vừa nhìn chăm chú con người bình tĩnh đến lạ thường, bên trong miệng càng nhai càng chậm.
Có hai cô gái đi tới, một người trong đó nói: ""Cô chụp được chưa?""
""Chụp được rồi, cô thấy thế nào?""
""Không tồi không tồi, một lúc nữa đăng lên Weibo đi. Không thể không nói, Ứng Doãn chơi thật là đỉnh.""
""Đúng vậy, trước đây không phát hiện ra, còn tưởng cô ta chính là đại tiểu thư yếu ớt đó.""
""Xem ra những tin tức kia cũng không thể tin hoàn toàn, cô ta rất phóng khoáng. Cô xem vừa rồi thổi bóng còn cố gắng như vậy, có thể chắc chắn cô ta không phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không quai hàm đã bị thổi đến biến dạng rồi. Còn có cái nước kia, lau đi rồi chạy tiếp, thật sự là không nghĩ tới.""
""Người qua đường cũng biến thành fan hâm mộ luôn rồi, chờ xem phim mới của cô ta.""
""Với tướng mạo của cô ta lại khiêu chiến phim nông thôn là cảm giác gì chứ, thật là mong đợi.""
""Chờ đến khi chiếu lên, chúng ta cùng đi xem, tôi mời!""
""Vậy thì hôm nay tôi mời, đi ăn thôi!""
""Được!""
Ném khăn tay vào trong thùng rác, Ứng Dư quay người rời đi, Dịch Trạc vội vàng hoàn hồn, trả tiền rồi đi theo, trễ một bước là anh lại phải nghĩ cách về nhà.
Trên đường hai người đều không mở miệng, bên ngoài có thứ gì đó hấp dẫn Dịch Trạc, anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe không dời mắt.
Tới gần cửa nhà, Ứng Dư bỗng dưng nói: ""Nghe nói anh sắp làm triển lãm cá nhân?""
Dịch Trạc cảm thấy bất ngờ: ""Ứng tổng cũng biết?""
""Chuyện của nhϊếp ảnh gia lớn đương nhiên truyền thông ai không biết chứ.""
Dịch Trạc bày ra vẻ mặt ""Thì ra là thế"", nói: ""Ứng tổng cảm thấy hứng thú sao?""
""Cũng được, không phải người trong nghề nên cũng không hiểu quá rõ. Có điều..."" Ứng Dư nhếch môi, nói: ""Dịch đại sư mời, cho dù không hiểu cũng muốn đi xem.""
Không nghĩ tới công việc tốt chủ động đưa tới cửa, Dịch Trạc thể hiện vô cùng nhiệt tình nói: ""Nhất định hoan nghênh, nhất định phải mời Ứng tổng tới.""
Nụ cười của Ứng Dư lại lớn hơn một chút, xem như đồng ý.
Bầu không khí cuối cùng cũng coi như hòa hợp, Dịch Trạc chuẩn bị nói cảm ơn, vừa mới nói được một chữ đã nghe thấy rầm một tiếng, cửa đối diện đóng lại.
""...""
Sáng sớm, Ứng Dư ra hành lang nhìn thấy Dịch Trạc dựa vào bồn hoa cầm máy ảnh chụp bốn phía, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ đúng thật là cảnh đẹp ý vui. Anh vẫn mặc áo sơ mi quần jean như cũ, màu sắc hôm nay hơi tươi sáng một chút, khiến cho làn da càng trắng hơn. Lúc này mặt trời mới mọc vừa thoát khỏi bức tường bên cạnh, nắng sớm dịu dàng chiếu lên người anh tạo ra một vầng sáng, nhìn không quá chân thực.
Người này không nói lời nào đứng ở đó thật là đẹp mắt, há miệng đã cảm thấy phiền, Ứng Dư không nhìn nữa mà đi mở cửa xe.
Dịch Trạc nghe thấy động tĩnh lập tức đứng dậy, dùng nụ cười còn xán lạn hơn cả mặt trời mới mọc, nói: ""Nể tình tối hôm qua mời Ứng tổng ăn cơm. có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?""
""Tôi có để anh mời ăn cơm sao?"" Ứng Dư mở cửa xe bỏ túi xách vào, dùng giọng điệu khá lịch sự đáp lại: ""Phiền anh tránh ra.""