Ứng Dư ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần một lát, vù một tiếng, cô mở mắt ra. Trên mạng xuất hiện bức phong thư nhỏ màu vàng kim, bên trong là một số tấm ảnh chụp không rõ ràng lắm, cô chọn lấy mấy bức không rõ ràng nhất rồi biên tập một chút, gửi đi.
Công việc hôm nay đã gần xong, Ứng Dư vận động cổ một chút, dọn dẹp đồ trên máy tính và bàn, chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi. Nhưng cô tưởng tượng, cơm tối vẫn chưa được giải quyết, vô cùng sầu não thở dài, tắt đèn đi ra khỏi văn phòng.
Khu làm việc chỉ để lại một ánh đèn nhỏ trên lối đi, những nơi khác đen nghịt, có một cảm giác kinh dị mơ hồ.
Ứng Dư nhìn không chớp mắt bước đi nhanh hơn, khi đi đến chỗ ngoặt không để ý đυ.ng phải một người, gót giày vừa vặn kẹt lại trong khe hở của gạch men sứ suýt nữa ngã ngược ra, cũng may là được đỡ lấy. Cô ổn định lại tinh thần rồi nhìn người, lời cảm ơn lập tức nuốt trở lại.
"Tại sao anh còn ở đây?" Ứng Dư kéo dài khoảng cách.
Trong lòng bàn tay còn đọng lại cảm giác khi nắm lấy cổ tay tinh tế, Dịch Trạc nắn vuốt lòng bàn tay, nở nụ cười nói: "Cô ta chụp xong rồi, tôi còn phải chọn ảnh."
Chọn ảnh đến tận bây giờ? Ứng Dư nhướng mày ngẩng mặt lên, vẻ mặt giống như muốn nói: Hừ, tôi còn lâu mới tin anh.
Dịch Trạc nhìn ra suy nghĩ của Ứng Dư, lại nói: "Chọn chậm cũng là có nguyên nhân." Anh cố gắng biểu hiện vẻ mặt lương thiện, nói: "Sắc trời đã tối, Ứng tổng không phải nên thông cảm cho nhân viên một chút sao? Chúng ta cùng nhau về nhà thì thế nào?"
"Không thế nào cả." Ứng Dư lập tức cự tuyệt, cô biết không có chuyện gì tốt cả.
Dịch Trạc sải bước chân dài lên chặn đường, vô cùng ai oán nói: "Một nhân viên nghiêm túc như tôi, Ứng tổng cũng không thương xót một chút sao?"" Anh thấy Ứng Dư lại tỏ vẻ lạnh nhạt, bắt đầu lôi kéo làm quen: ""Lại nói, không phải chúng ta ở cùng một tòa sao. Chỉ là đi nhờ xe mà thôi, đừng nên quá hẹp hòi chứ.""
""Tôi."" Ứng Dư quay người sang trái, thận trọng đáp: ""Chính là người hẹp hòi."" Dứt lời cô lại đi lên phía trước.
""Hẹp hòi mà còn tặng tôi một cái cốc.""
""Anh nói cái gì?"" Ứng Dư quay đầu lại.
""Tôi nói cô thật ngay thẳng."" Dịch Trạc cười ha ha hai tiếng lại chắn phía trước: ""Tôi thay góc độ khác nói. Chiếc ghế sô pha của tôi đã phí bao nhiêu công sức để mang tới, cô lại vứt đi, dù sao cũng phải bồi thường một chút?""
""Lần trước nói còn chưa rõ ràng sao?"" Ứng Dư lười đáp lại, yên lặng chờ thang máy tới.
""Dù sao cũng là do cô làm."" Dịch Trạc kiên cường cứng rắn lại trở nên dịu dàng: ""Tốt xấu gì chúng ta là hàng xóm rồi lại trở thành đồng nghiệp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, không cần phải vô tình như vậy chứ?""
""Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi."" Ứng Dư đi vào trong thang máy, bấm nút rồi nói: ""Tôi là sếp của anh.""
Dịch Trạc nhanh chóng chen vào thang máy, xu nịnh nói: ""Sếp thì hẳn là càng phải thương xót, Ứng tổng chính là sếp tốt được công nhận.""
Ứng Dư không nói thêm gì nữa, Dịch Trạc lại nói không ít đạo lý lớn nhỏ, cô không đáp lấy một lời.
Trên mặt kính trên tường chiếu hai người một cao một thấp, một người mặc váy liền công sở màu đỏ, mặt không cảm xúc nhìn về phía trước. Một người mặc áo sơ mi quần jean đút tay vào túi quần dựa nghiêng lên tường, nhàn nhã không chút nghiêm túc, hai người này nhìn thế nào cũng thấy không hợp.
Thang máy đến tầng hầm thứ hai, Ứng Dư không thèm để ý đến ai đi ra ngoài lấy xe.
Người bình thường bị bỏ mặc đến mức như này cũng biết tự mình hiểu lấy, nhưng tuyệt đối không thể đánh giá thấp năng lực mặt dày mày dạn của Dịch Trạc, anh thật sự nhân lúc Ứng Dư không chú ý lẻn vào trong xe, thuận lợi giải quyết vấn đề về nhà. Trên đường đi Ứng Dư đều đấu tranh với ý nghĩ đạp chân ga điên cuồng, cũng may là người ở bên trong không còn nói dông dài nữa, nếu không cô sẽ không nhịn được mà đạp tới cùng.
Xe đi ngang qua khu mua sắm, Dịch Trạc nhìn ra bên ngoài xe nói: ""Dừng ở đây một chút.""
Ứng Dư vẫn làm như bình thường, ở bên cạnh không có ai. Mắt nhìn thấy chuẩn bị lái qua bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, Ứng Dư đổi chủ ý, dừng xe ở một bên, Dịch Trạc vừa xuống xe, cô lập tức chuyển hướng xi nhan muốn đi, ai ngờ có chiếc xe không có mắt đỗ ở đằng sau, cô đang muốn mở cửa sổ gào to với người tài xế kia, cánh cửa bên tay lái phụ bị gõ mấy lần. Dịch Trạc đang thủ thế ở đầu bên kia, Ứng Dư tất nhiên là không để ý tới anh, nhưng cô thoáng nghĩ đi cũng không được, đằng sau đã bị chặn, ai vào cô chặn ở cửa ra vào, chỉ có thể tiến vào bãi đỗ xe.
Bước xuống xe, tâm tình của Ứng Dư đã không thể dùng từ tệ để hình dung, nhưng không biết Dịch Trạc thật sự không trông thấy hay là giả vờ không nhìn thấy, lỗ mãng kéo cô đến trước một xe quà vặt lưu động, Ứng Dư nhìn kỹ lại là Oden.
""Không cần khách sáo, thoải mái ăn."" Dịch Trạc hào phóng nói rồi tự khởi động trước, anh cầm lấy một que xiên, ăn say sưa ngon lành, hiển nhiên là thường xuyên nhắn những thứ này.
Cô chủ nhìn chằm chằm Dịch Trạc, đêm hôm khuya khoắt có trai đẹp đến vào xem, trong lòng thật vui nha.
""Anh xuống xe là vì cái này?"" Ứng Dư nhướng lông mày, nói móc: ""Một tấm hình của anh bán được không ít tiền như, có cần phải keo kiệt đến như vậy không?""