""Ai da!"" Tiền Ngữ giật nảy mình, tạp chí suýt chút nữa rơi xuống đất. Cô ta bận rộn cất kỹ tờ tạp chí đi, lại lật mở tờ báo giải trí, nhìn không chớp mắt vào máy tính.
""Chúng tôi không làm gì, chỉ xem một chút hoạt động của nghệ sĩ trong công ty thôi."" Triệu Tiểu Huệ cứng rắn mang theo nụ cười ngây ngô trên khóe miệng, chân chó nói: ""Chị Chu, cô có gì phân phó sao?""
Người trước mặt chính là thư ký giám đốc Chu Châu của Ứng tổng các cô, mọi người cho biệt danh ""Mặt rau trộn"", ý nghĩa cũng như tên, chọc cô thì sẽ bị coi như rau mà trộn.
Chu Châu vẫn luôn bày ra gương mặt lạnh, phân phó: ""Đi thông báo từng tổ một, để bọn họ báo cáo hoạt động của từng nghệ sĩ của bọn họ.""
""Vâng, tôi sẽ lập tức thông báo!"" Triệu Tiểu Huệ cẩn thận đồng ý, nhấc chân đi theo lối nhỏ, kết quả chưa đi được mấy bước đã bịch bịch chạy trở về, nháy mắt ra hiệu với Tiền Ngữ và Chu Châu đang không rõ tình huống.
""Ứng tổng thật sự đang tiếp khách, cô đợi thêm một chút đi."" Nhân viên lễ tân nơm nớp lo sợ đuổi theo một cô gái cao gầy ăn mặc thời thượng, mang một chiếc kính râm màu đen, cô ta có vẻ như muốn ngăn lại nhưng không dám cản.
Cô gái cao gầy hất cằm lên, có phần không kiên nhẫn nói: ""Tôi cũng đã chờ nửa tiếng rồi, không biết thời gian của tôi rất quý giá sao?""
""Tôi thật sự không lừa cô, cô chờ một lát nữa, một lát nữa sẽ được."" Nhân viên lễ tân năn nỉ nói.
Cô gái cao gầy làm như không nghe thấy, sải bước đi về phía trước, đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp phối thêm âu phục cực ngắn, đặc biệt giống như đang bước đi trên sàn chữ T, bắt lấy mọi ánh nhìn, nhất là những nhân viên nam.
""Xem kìa, tối hôm qua vừa mới gây họa, giờ lại làm ầm lên."" Tiền Ngữ không thể kìm lòng mà lắc đầu thở dài: ""Có em gái như vậy thật là bực mình.""
Chu Châu trợn mắt thoáng nhìn, Triệu Tiểu Huệ kéo Tiền Ngữ trở về. Lúc này Tiền Ngữ mới ý thức được mình lỡ lời, bận rộn chặn miệng lại giả vờ mất trí nhớ, ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài.
""Ứng tổng còn đang bận việc, có chuyện gì có thể nói với tôi trước."" Chu Châu chặn đường lại, khoát tay để nhân viên lễ tân đi trước.
Cô gái cao gầy cuối cùng cũng dừng lại, lấy chiếc kính râm xuống, lộ ra đôi mắt lá liễu đầy vẻ khinh thường, đôi môi được tô son nhẹ nhàng mở ra, nói: ""Cô thì là cái thá gì.""
""Ứng Doãn."" Thái độ của Chu Châu vẫn lạnh như cũ: ""Chuyện tối hôm qua vẫn là tôi giải quyết cho cô, cô cảm thấy tôi là cái thá gì.""
Ứng Doãn cười mỉa mai: ""À, khó trách cô ba mươi tuổi vẫn ngồi ở cái vị trí thư ký này, một chút trình độ đó của cô cũng gọi là giải quyết tốt hậu quả sao?""
Chu Châu cũng không tức giận, trả lời: ""Năng lực của tôi làm sao có thể đuổi kịp bản lĩnh gây chuyện của cô, đừng tưởng rằng chuyện sau nửa đêm của cô không lộ ra thì sẽ không có ai biết cô đi đâu.""
Sau nửa đêm? Đám người kinh ngạc, còn có chuyện gì khác bên trong? Thật là khiến cho người ta không ngừng tưởng tượng.
Ứng Doãn rất khó chịu nhưng lại không nói nên lời, cô ta nhớ mang máng mình còn đi một câu lạc bộ khác, về phần đã làm gì thì khó mà nói được, mơ mơ màng màng không nhớ rõ.
""Oa, chị Chu thật là trâu bò! Ngoại trừ Ứng tổng, công ty của chúng ta chỉ có cô ấy mới dám nói chuyện với đại tiểu thư như thế."" Mặt Tiền Ngữ đầy vẻ sùng bái.
Triệu Tiểu Huệ nằm trườn ra, cằn nhằn run rẩy: ""Đúng thế, ""Mặt rau trộn"" cũng không phải là gọi không.""
Cửa cuối lối đi nhỏ mở ra, tất cả mọi người đều trở lại vị trí của mình bận rộn, văn phòng khôi phục lại tình trạng bình thường.
Tiền Ngữ thấp giọng nói: ""A a, Ứng tổng ra rồi, lần này lại có cái xem.""
Một giọng đàn ông cởi mở bay ra: ""Không thể ăn một bữa cơm với Ứng tổng thật sự là đáng tiếc."" Một người đàn ông bụng lớn mập mạp ngoài miệng nói đáng tiếc, lại nhìn vào đôi môi tô son cùng răng trắng của Ứng Dư không chuyển mắt, còn thỉnh thoảng liếc trộm thân hình xinh đẹp được che bởi chiếc váy chữ A cùng chiếc áo trắng thuần.
""Lần sau để tôi mời khách."" Ứng Dư nhoẻn miệng cười, nói với Chu Châu: ""Đưa Lưu tổng xuống dưới lầu.""
Chu Châu gật đầu đồng ý, đưa tay làm động tác mời, nói: ""Mời ông đi bên này.""
""Vậy thì mong chờ lần sau gặp mặt Ứng tổng."" Lưu tổng mở đôi môi dày toe toét cười, nói với ý vị đầy sâu xa. Cặp mắt nhỏ kia khó khăn lắm mới dời từ trên người Ứng Dư đến trên người Ứng Doãn, nhìn từ đầu đến chân mấy lần, còn đặc biệt dừng lại mấy giây trên cặp đùi đẹp, định mở miệng nói chuyện, nhưng ông ta còn chưa kịp tra hỏi đã bị Chu Châu thúc giục ra bên ngoài.
Ứng Doãn bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm khiến toàn thân không thoải mái, đối với một người nghệ sĩ nổi tiếng mà nói thì bị nhìn chằm chằm như vậy cũng bình thường, nhưng mà đối với một hòn ngọc quý được bưng trên tay của một tập đoàn lớn mà nói, thì cô ta rất không vừa mắt loại người này, tất nhiên cũng không coi trọng người liên quan đến loại người này như Ứng Dư. Nhất là loại bụng lớn mập mạp biểu hiện rất rõ ràng vẻ hèn hạ. Thử suy nghĩ xem, Ứng Dư còn có thể giao thiệp với ông ta với thần sắc như thường, đối với Ứng Doãn thì chính là Ứng Dư đang dùng thủ đoạn lợi dụng sắc đẹp để củng cố địa vị hiện tại, lại càng khinh thường cô.
Mặc dù hai người là cùng một cha, nhưng cách đối xử của người cha này đối với hai con gái vô cùng khác biệt, huống hồ bên phía Ứng Doãn còn có mẹ chống đỡ, Ứng Dư không có cái gì, đây chính là một trong những lý do Ứng Doãn không coi trọng người chị này.
Ứng Dư đưa tiễn khách xong mới để mắt tới người em này, khẽ mở miệng nói: ""Tôi đang chuẩn bị tìm cô, vào đây với tôi."" Nói xong, cô trực tiếp trở về văn phòng.