Chương 17

""Nếu như anh muốn thì ngày mai tới công ty giải trí DEL.Y, tôi sẽ sắp xếp."" Ứng Doãn không đợi câu trả lời đã lập tức rời đi, đến cửa phòng chụp ảnh cô ta lại quay đầu liếc mắt nhìn, con người cao lớn đang xoay người nhìn màn hình máy tính, cho dù ở một bên mặt thì vẫn có thể hút ánh nhìn của người khác. Cô ta thích người đẹp trai chân dài, có điều, hiện tại đã có người thích rồi.

...

Trong thang máy, Ứng Doãn gửi tin nhắn đổi lịch trình: ""Tôi không trở về công ty, đêm nay có việc.""

""Không phải còn có quảng cáo phải chụp sao?"" Ứng Dư ở một bên nhắc nhở.

""Lưu Thành nói dời tới ngày mai."" Ứng Doãn lấy lại điện thoại di động nói: ""Được rồi, cô tự trở về đi, nghe ngóng nhiều như vậy làm gì."" Thang máy vừa đến, cô ta lập tức đi không thấy hình bóng gì nữa.

Triệu Tiểu Huệ lắc đầu chậc chậc: ""Chị thật là tốt tính."" Dứt lời, cô ta mới phát hiện mình lỡ lời, len lén nhìn Ứng Dư.

Ứng Dư dường như không nghe thấy, nói: ""Lúc này về công ty nhất định sẽ tắc đường, mọi người ở gần đây xuống xe về nhà đi.""

Hai trợ lý hô to vạn tuế, trợ lý Tiểu Vương càng là vui muốn chết, bình thường cô ta đi theo Ứng Doãn cũng không có chuyện tốt như vậy.

Trên quảng trường trước văn phòng, Triệu Tiểu Huệ nói chuyện điện thoại xong rồi nói xe chuẩn bị đến rồi, để Ứng Dư chờ một lát, sau đó cô ta và trợ lý Tiểu Vương tan làm trước.

Trung tâm quảng trường có một pho tượng nữ thần chính nghĩa đứng ở đó, ánh nắng buổi chiều chiếu vào tạo ra vầng hào quang màu vàng óng, trường kiếm bên tay phải của cô chĩa thẳng lên bầu trời, vô cùng sắc bén.

Ứng Dư nhìn chằm chằm pho tượng một lát, gọi điện thoại.

""Chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, vừa hay hôm nay ít việc, đi nhà hàng Hàn Quốc đi.""

Bạc Thiếu Thừa ở bên kia nói: ""Ở bên này còn có cuộc họp còn chưa mở, sẽ kết thúc rất muộn.""

Ứng Dư đổi giọng: ""Cũng chính là anh không rảnh?""

Bạc Thiếu Thừa cười khẽ: ""Xem ra mấy ngày không gặp, em rất nhớ anh.""

""Đúng vậy, rất nhớ."" Ứng Dư hào phóng thừa nhận.

""Vậy anh mau chóng kết thúc, chúng ta có thể ăn ""Cơm tối""."" Bạc Thiếu Thừa cười cười, kéo dài hai chữ cuối cùng, xem ra bữa cơm này thật sự sẽ rất muộn.

""À, vậy thì được rồi, em không muốn bị mập."" Ứng Dư hời hợt cự tuyệt: ""Hôm nào đi, đừng làm việc quá muộn, bái bai.""

Điện thoại ném vào trong túi xách, Ứng Dư cảm thấy rất buồn cười, cô cho rằng anh ta sẽ nói ra ý gì đó mới để lấy cớ, kết quả còn kém cỏi hơn những người đàn ông khác, ăn vụng cũng không có thành ý. Một đêm muốn đánh hai trận, tinh lực của anh ta đúng là dồi dào.

""Thân hình này trông đẹp hơn trước rất nhiều.""

Sau lưng chợt vang lên tiếng trêu chọc, Ứng Dư quay người nhìn thấy Dịch Trạc cõng túi lớn ở trên lưng, dáng vẻ cà lơ phất phơ kia vô cùng ngứa đòn.

""Ý của anh là muốn tôi cảm ơn anh?""

Dịch Trạc mỉm cười, không khách khí chút nào, nói: ""Cô muốn cảm ơn thì tôi nhất định sẽ nhận.""

Cái gì gọi là vô liêm sỉ, thì đây chính là chú thích chính xác nhất. Ứng Dư một câu cũng không muốn phí trên người anh, vừa hay lái xe vừa tới, cô trực tiếp đi về phía xe, sau lưng bay tới một câu: ""Cô nên ăn nhiều một chút.""

Ứng Dư dừng chân lại, quay đầu trịnh trọng nói: ""Dịch đại sư, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp để hợp tác. Chúc anh phát triển ở trong nước thuận lợi."" Sau đó cô lưu loát lên xe rời đi.

Một nhóm nhân viên văn phòng vừa tan tầm đi ra khỏi văn phòng, tiếng nói chuyện ồn ào át một câu nói nhỏ. Hoàng hôn dần dần đậm, Dịch Trạc cõng balo lớn của anh, lẫn vào trong đám người, rời đi.

Đây gọi là uy hϊếp sao? Nhưng tôi không sợ hãi chút nào, cô muốn làm gì chứ?

Trở về quả nhiên gặp phải tắc đường, Ứng Dư phân phó tài xế tới siêu thị, dùng thời gian mua sắm trải qua giờ cao điểm. Khoảng thời gian này có khá nhiều người trong siêu thị, Ứng Dư vất vả lắm cuối cùng mới chuẩn qua phía trước lại bị kẹp lại bất động, nên cô đành đặt đồ lên trên bàn dự bị trước.

Một người phụ nữ trung niên lật qua lật lại trên quầy thu ngân, cuối cùng lấy ra một hộp sô cô la lớn từ trong đống đồ rồi đẩy ra phía sau. Ứng Dư nhăn mày, rất phản cảm kiểu đã chọn lại lấy ra ngoài. Đồ trên quầy thu ngân rất đầy, sô cô la chỉ có thể để sang một bên.

Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng tính tiền xong rời đi, nhân viên thu ngân thuận tay cầm sô cô la lên muốn tính tiền.

""Thứ đó không phải của tôi."" Ứng Dư nói rồi đẩy đồ của mình lên phía trước.

Nhân viên thu ngân rất nhiệt tình, nói: ""Sắp tới đêm thất tịch rồi, cô không lấy một hộp sao?"" Cô ta chủ yếu là lười để đồ lại vị trí cũ.

""Tôi không ăn sô cô la.""

""Cô có thể...""

Ứng Dư ngắt lời cô ta: ""Tôi không có bạn trai, bạn gái và cũng không có đối tượng thầm thích, phiền cô nhanh lên, người phía sau vẫn đang chờ.""

Nhân viên thu ngân mặt cứng đờ, ném sô cô la đi rồi bắt đầu tính tiền.

Ứng Dư đẩy ra đi đến phía ngoài cùng, quay đầu lại nhìn hộp sô cô la kia, nhìn thấy tên cô đã có thể lập tức nhớ ra hương vị, thứ đã từng là ngày nào cũng muốn ăn, bây giờ nhìn thấy đã cảm thấy phiền chán như vậy.

""Tổng cộng là ba trăm chín mươi sáu đồng bảy hào.""