Chương 14

""Cô hiểu rõ cho tôi."" Ứng Dư quay người nghiêm mặt nói: ""Cái công ty này không phải là phòng làm việc của cá nhân cô, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn vào thay thế vị trí của cô, đừng tưởng rằng có chống lưng thì có thể một bước lên trời. Người có vẻ đẹp có dáng người ở đâu cũng có, chỗ này của tôi không nuôi kẻ vô dụng.""

Lời này vừa nói ra, bầu không khí bỗng nhiên trở nên khẩn trương.

Người ở đây lập tức hiểu được ý của Ứng Dư. Ứng Doãn chỉ là nghệ sĩ của công ty, Ứng Dư mới là người cầm quyền. Nói cũng đúng, cho dù trong nhà trải đường đầy tiền, nhưng thương nhân chính là thương nhân, làm sao có thể vì một người mà đóng cửa công ty, nhân viên công tác đều dùng vẻ mặt vừa buồn cười vừa không thể tin nổi mà nhìn Ứng Doãn.

Bị mất mặt trước người ngoài, Ứng Doãn vô cùng nổi nóng, cục tức nuốt không nổi mà nhả cũng không ra. Trợ lý Tiểu Vương càng không ngừng khuyên, điều cô ta lo sợ nhất là Ứng Doãn tức giận, đến cuối cùng còn không phải là để cô ta gánh hết hay sao.

Triệu Tiểu Huệ tay cầm túi giấy vào hộp giấy đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng chào hỏi: ""Mọi người nghỉ ngơi một lát, ăn một chút đồ ăn rồi lại chụp, đừng để mệt mỏi." Cô ta cười làm lành dẫn mọi người tới khu nghỉ ngơi, trong lòng không thể đếm hết đã mắng chửi Ứng Doãn bao nhiêu lần.

Nhân lúc người khác nghỉ ngơi, Ứng Dư đến trước mặt Ứng Doãn nói: ""Mùa đầu tiên của chương trình này rất nổi tiếng, có rất nhiều người muốn chen vào trong. Cơ hội tốt như vậy, cô không thích thì tôi lập tức cho người khác.""

Ứng Doãn nghịch điện thoại không đáp lại, trợ lý Tiểu Vương không ngừng nói muốn chụp.

Cuối cùng vẫn là chụp lại, quá trình coi như thuận lợi, Ứng Doãn vừa mới bắt đầu còn muốn làm việc đối phó, kết quả Ứng Dư cứ bảo cô ta làm như này lại để cô ta làm như kia, không đạt được hiệu quả nên có thì phải làm lại một lần nữa. Ứng Doãn muốn kết thúc sớm thì không thể không thỏa hiệp, nếu không sẽ không được ăn cơm trưa.

Sau khi hoàn thành chụp hình, Ứng Dư nói với người ở đây: ""Cô ta tuổi tác còn nhỏ, mọi người thông cảm một chút."" Đây coi như là đứng đằng sau giải quyết cho Ứng Doãn.

Nhân viên công tác nhao nhao đáp lại: ""Ứng tổng nói quá lời rồi.""

Một vị tổng giám đốc bớt thời gian tới quay phim với bọn họ, đây tuyệt đối là đãi ngộ hiếm có.

Thợ quay phim chọn ra mấy tấm ảnh, xu nịnh nói: ""Nhờ có cô chỉ điểm, có hiệu quả rất tốt.""

Biểu hiện của Ứng Doãn trên tấm ảnh chụp tràn đầy sức sống lại bình dị gần gũi, rất hợp với chủ đề của chương trình.

Ứng Dư cũng rất hài lòng, nhân viên công tác thu lại đồ đạc, nói tạm biệt với cô. Ứng Doãn cũng muốn rời đi, Ứng Dư để cô ta ăn cơm ở công ty, trang bìa tạp chí buổi chiều cũng phải trông chừng kỹ cô ta, nói xong lập tức quay người rời đi. Ứng Doãn nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai rời đi, ác khí khó tiêu.

Mấy người đứng trong đại sảnh công ty vừa đi vừa nhao nhao thảo luận.

""Chị em chênh lệch quá lớn. Cũng không trách người ta được, tiểu hoa đán kia thực sự không dám lấy lòng.""

""Ứng tổng đối xử với cô ta như thế có tính là lấy công báo thù riêng không? Mọi người đều biết chuyện nhà cô ta sao?""

""Còn có ai không biết chứ, cô nói như vậy thật sự có chút ngốc. Có điều danh tiếng của Ứng tổng rất tốt, rất kính nghiệp, vừa rồi là đã tốt còn muốn tốt hơn nữa.""

""Theo tôi thấy chỉ có hai trường hợp. Ứng Dư không phải là Thánh Mẫu thật sự, nếu không thì là lấy công báo thù riêng.""

""Cho dù con người Ứng tổng như thế nào, chỉ nhìn mặt ngoài, tôi đã cảm thấy chị thuần thục hơn em nhiều.""

""Đúng là như vậy, xét nhân phẩm và năng lực, đều không phải là bình thường.""

""Thật là chênh lệch...""

...

Trên đường đến tòa soạn, Ứng Doãn nghịch điện thoại đến quên cả trời đất, người trước khi lên xe còn sầm mặt mà giờ đã rạng rỡ, Triệu Tiểu Huệ và trợ lý ngồi đối diện vô cùng khó hiểu. Ứng Dư kiểm tra xong hòm thư, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ phản chiếu ánh mắt thị uy liếc đến, cô nhếch khóe môi.

Phụ nữ chìm trong yêu đương kiểu gì cũng sẽ mê mẩn tâm trí.

""Chị Ứng, cô cũng tới sao?"" Ở trong phòng chủ biên, Dương Phái đứng dậy ra đón.

""Đến xem Dương đại chủ biên của tôi."" Ứng Dư cất giọng trêu ghẹo.

Dương Phái mời Ứng Dư ngồi xuống, cười nói: ""Tôi làm gì có mặt mũi lớn như vậy, có mục đích gì khác sao?""

Ứng Dư không kiêng kị, nói thẳng: ""Vậy thì tôi cũng không cần chào hỏi nữa.""

""Không chào hỏi cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi. Tôi vất vả lớn mới mời được thợ quay phim Hoa kiều nổi tiếng nhất, đây là lần đầu tiên anh ấy chụp chân dung ở trong nước, cho dù là ai ở trên trang bìa cũng có thể trở thành chủ đề."" Dương Phái giống như đang tranh công: ""Thế nào, tôi đối xử với em gái của chúng ta có tốt không?""

""Chủ yếu là xin nhờ nội dung chủ đề.""

""Quan hệ của chúng ta còn cần nói điều này sao?"" Dương Phái giả bộ không vui, Ứng Dư lập tức bị chọc cười.

Ứng Dư là sư tỷ của Dương Phái, hai người cùng chuyên ngành. Mấy năm này Dương Phái được Ứng Dư đề cử không ít lần, nếu không cũng sẽ không lên được tới vị trí chủ biên nhanh như vậy, cho nên quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt.